Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 2983: Con đường vô địch - không biết sống chết

"Ngoài Long Huyết Tinh ra, nơi này còn có một thứ vô cùng hấp dẫn, đáng để các chủng tộc khác mạo hiểm đến đây như vậy."
"Vậy thứ vô cùng hấp dẫn này, đương nhiên chính là vị kia vừa đi qua rồi."
Thanh niên vừa dứt lời liền uống cạn chén rượu, đột ngột đứng dậy đi ra ngoài.
Người được gọi là Sương nhi thì đứng tại chỗ suy nghĩ, nhân tộc này, thật to gan. Sau nhiều lần suy nghĩ của công tử nhà mình, nàng tự nhiên cũng kịp phản ứng, thứ so với Long Huyết Tinh còn hấp dẫn hơn, chính là... Bảng xếp hạng.
Trên đường phố, một đám thiên kiêu yêu tộc đứng như tiểu nhị quán trọ, đón khách. Khi nhìn thấy Diệp Lâm, đám thiên kiêu yêu tộc đều ngơ ngác, nhất thời não bộ có chút không phản ứng kịp.
"Người... Nhân tộc?" Có thiên kiêu yêu tộc đầy vẻ không tin nói, nhân tộc đến đây làm gì? Muốn chết sao?
"Ta đi, đúng là nhân tộc thật, thiên kiêu nhân tộc đến Lạc Nguyệt Thành, chờ bị ăn sao?" Một yêu tộc khác vẻ mặt khinh thường nói. Mối quan hệ giữa nhân tộc và yêu tộc trong Tinh Hà Hoàn Vũ vốn chẳng tốt đẹp gì, thậm chí có thể gọi là tử địch.
Yêu tộc ăn nhân tộc, nhân tộc ăn yêu tộc. Mà giờ đây, khi nhìn thấy thiên kiêu nhân tộc này, ý nghĩ đầu tiên của đám thiên kiêu yêu tộc là đang suy đoán vị này thịt có ngon hay không.
"Tự mình tới thì thôi, còn mang theo một phàm nhân, đây là đi dạo chơi sao?" Nhìn thấy Lạc Dao bên cạnh Diệp Lâm, càng có thiên kiêu yêu tộc cười nhạo. Thật sự cho rằng đây là đi dạo chơi sao? Còn mang theo một phàm nhân.
Lạc Nguyệt Thành hiện tại là nơi tập trung của đại yêu, một nhân tộc tới đây vốn đã gây chú ý lắm rồi, huống hồ còn mang theo một bé gái phàm nhân. Đây chẳng phải rõ ràng là đang tìm cái chết sao?
"Chờ chút lén xử lý tên nhân tộc này, còn bé gái kia ta muốn, con non nhân tộc, non choẹt." Lúc này, vài ánh mắt tham lam dừng lại trên người Diệp Lâm một chút, sau đó chuyển đến Lạc Dao. Mà bọn họ đã bắt đầu bàn cách phân chia thịt của Diệp Lâm.
"Một đám gia hỏa không biết điều, có thể tu luyện tới cảnh giới như vậy, không ai là đơn giản, người ta dám quang minh chính đại đi vào như thế, hoặc là có tuyệt chiêu, hoặc là tuyệt đối tự tin vào thực lực của bản thân." Trong bóng tối, một thân ảnh nhìn đám thiên kiêu yêu tộc không biết sống chết, cười lạnh nói. Có thể tu luyện tới cảnh giới này, có ai là kẻ ngốc không? Thật buồn cười.
Đám thiên kiêu yêu tộc cứ thế mà nhìn Diệp Lâm rời đi với ánh mắt tham lam, trong đám yêu đó, có vài thiên kiêu yêu tộc bất hảo rục rịch rời đi.
"Trúc nhân tộc Tần Phong, có ý tứ." Diệp Lâm vừa kéo Lạc Dao đi vào nội thành, trong đầu lại hiện ra bóng hình tựa cây gậy trúc kia. Bóng hình đó, mang cho mình áp lực chưa từng có, cũng là thiên kiêu mạnh nhất mình từng gặp. Chỉ cảm nhận khí tức trong không khí, Diệp Lâm đã đoán được đại khái thực lực của người kia.
Nếu tỉ thí, hai bên ngang tài ngang sức, nếu liều mạng, mình có chút chiếm ưu thế. Nhưng điều đó cũng cho thấy Tần Phong đáng sợ cỡ nào, chỉ mới xếp hạng hơn 290 mà đã mạnh như vậy, vậy thì người thứ 101 thì sao? 100 người đứng đầu đều là Thái Ất Huyền Tiên, người thứ 101 cũng là đệ nhất trong Chân Tiên. Thực lực của hắn rốt cuộc thế nào?
Trung Châu quả thật là nơi ngọa hổ tàng long, luôn có người tài giỏi hơn mình, ngoài trời lại có trời cao hơn. Khi ngươi cảm thấy bản thân vô địch thiên hạ, thật ra lại không biết, thiên hạ này luôn có kẻ mạnh hơn ngươi tồn tại. Trên thế gian này, thật không có cái gọi là vô địch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận