Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 480: Vấn Thiên thụ thương, thắng

Chương 480: Vấn Thiên bị thương, thắng
Mà thanh trường kiếm màu đen trước mắt, chính là từ nước Hoàng Tuyền ngưng tụ thành, nó phát ra khí tức khiến người không dám nhìn thẳng. Mà dòng Hoàng Tuyền này là nơi quy tụ cuối cùng của mọi sinh hồn, ẩn chứa nhân quả lớn lao, chỉ cần dính một giọt liền có thể khiến người sống không bằng chết.
“Một kiếm này, đỡ cho tốt.”
“Chém.”
Diệp Lâm dốc toàn bộ sức lực, vung ra chiêu kiếm mạnh nhất của mình. Kiếm quang lập lòe, hóa thành một dòng Hoàng Tuyền rộng lớn, mang theo toàn bộ sức mạnh của Hoàng Tuyền ập về phía cỗ kiệu.
Ngay sau đó, tiếng kiếm vang lên, đỉnh kiệu bị nhấc bổng lên, một vệt kiếm quang kéo dài tới tận chân trời. Hai luồng kiếm khí va chạm, tạo ra sóng xung kích vô cùng khủng khiếp. Nếu có một tu sĩ Kim Đan kỳ ở đây, chắc chắn sẽ bị sóng xung kích này đánh chết ngay tức khắc.
May mắn Kiếm Tôn kịp thời xuất thủ ngăn lại toàn bộ sóng xung kích, nếu không tai họa sẽ vô cùng lớn. Vô số bụi mù bốc lên, bao phủ cả bầu trời, đến khi bụi tan, cỗ kiệu vẫn hoàn hảo không hề sứt mẻ.
“Khụ khụ.”
Tiếng ho khẽ phát ra từ trong cỗ kiệu, giữa không gian tĩnh lặng này nghe có vẻ không đúng lúc.
“Diệp Lâm, ngươi rất giỏi, lần sau gặp lại, nhất định phải giết ngươi.”
Vấn Thiên nói xong, cỗ kiệu liền biến mất vào hư không. Nhìn theo cỗ kiệu tan biến, Diệp Lâm lắc đầu, đối thủ trước mắt này cũng không tệ, có thể đỡ được chiêu kiếm mạnh nhất của mình, khá đấy.
“Công tử, không sao chứ?”
Mạc lão ngồi trước cỗ kiệu, hai mắt ân cần nhìn về phía trước.
“Ta không sao.”
Vấn Thiên nhìn vào lòng bàn tay đầy máu tươi, chìm vào suy tư. Hắn bị thương rồi, đây là lần đầu tiên hắn bị thương dưới tay một tu sĩ cùng cấp.
“Diệp Lâm sao? Không tệ, hy vọng lần sau gặp mặt, có thể chém ngươi.”
Vấn Thiên vừa dứt lời, cỗ kiệu rơi vào im lặng. Còn Mạc lão thì nheo mắt lại. Cái tên Diệp Lâm này không tầm thường, thế mà có thể làm công tử bị thương. Hắn hiểu rõ công tử nhà mình biến thái cỡ nào, bẩm sinh đã là Thần Kiếm Thể, đối với kiếm đạo quả thực không ai sánh bằng. Ấy vậy mà, cũng bị kiếm tu cùng cấp làm bị thương.
Ở phía bên kia, Kiếm Tôn và Kiếm Hư đến trước mặt Diệp Lâm.
“Khụ khụ, đa tạ tiểu hữu đã giải vây.” Kiếm Tôn ho khan vài tiếng, giọng có chút yếu ớt nói.
“Không cần, đây đều là việc vãn bối nên làm.” Diệp Lâm không kiêu ngạo cũng không tự ti, đối với vị đại nhân của Thần Kiếm Thành này, trong lòng hắn vẫn vô cùng kính trọng.
“Vô Song đang ở bên trong, hiện giờ trạng thái của nó không tốt, ngươi phải khuyên giải nó cho tốt.” Kiếm Hư vô cùng chân thành nói. Dù sao Kiếm Vô Song là con trai của ông, nhìn con trai mình sa sút như vậy, một người làm cha như ông cũng vô cùng đau lòng.
Giờ đây chỉ còn cách nhờ Diệp Lâm đến khuyên nhủ, để Kiếm Vô Song tỉnh ngộ. Có những lúc, người ngoài đến khuyên sẽ có tác dụng hơn so với người cha như ông.
“Chắc chắn rồi, ta sẽ vào xem.” Diệp Lâm gật đầu, lần này hắn đến chính là vì việc này.
Diệp Lâm bái tạ Kiếm Tôn và Kiếm Hư, một mình đi đến nơi Kiếm Vô Song ở, còn Thâu Thiên và Tiểu Hồng thì lén lút lẻn vào Thần Kiếm Thành, hai kẻ này chẳng biết lại đi làm chuyện xấu gì nữa.
“Hy vọng Vô Song có thể tỉnh ngộ.” Kiếm Hư nhìn theo bóng lưng Diệp Lâm, khẽ thở dài.
Kiếm Vô Song khi xưa rạng rỡ bao nhiêu, đó là đứa con trai mà ông kiêu hãnh nhất, thế mà giờ lại… Ai. Chuyện này khiến một người cha như ông sao không đau lòng cho được.
“Vô Song bị bệnh trong lòng, cần người dẫn dắt.” Kiếm Tôn nói xong, rồi nhấc chân biến mất trong hư không, vốn đã mang thương tích, giờ lại thêm đau lòng, tốt nhất nên về ổn định thương thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận