Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 1632: Thương Khung thánh địa 3

Chương 1632: Thương Khung thánh địa 3
Giờ hắn đã hiểu, thứ có thể khiến Địa Tiên hứng thú với rượu chắc chắn không phải là thứ tầm thường. Loại rượu này mà chế tạo một cách đơn thuần không biết phải dùng bao nhiêu thiên tài địa bảo, muốn khiến Địa Tiên say bí tỉ thì chắc chắn thiên tài địa bảo phải nện vào không tiếc tiền. Nếu không, ủ ra rượu sẽ không có được cảm giác này. Cho nên, giá của nó không thể nào đo đếm được.
"Chuyện này cứ để đó đi, hiện tại ta không có tiền, đợi ngày sau có tiền đừng nói một tấn, cho ngươi trăm tấn cũng không vấn đề." Diệp Lâm không chút khách khí ném trả bầu rượu cho Liễu Bạch, giọng điệu ngập tràn sự giàu có, nếu không phải lúc ấy có tên Bạch Tài kia chui ra, mình cũng chưa chắc sẽ thua.
"Ha ha ha, được, ta chờ ngươi thực hiện lời hứa của ngươi." Liễu Bạch thấy bộ dạng này của Diệp Lâm, cười ha hả một tiếng, rồi lập tức thu lại bầu rượu của mình.
"Trong bầu rượu của ngươi rốt cuộc chứa loại rượu gì? Có thể cho ta nếm thử chút được không, ngửi thơm quá đi." Diệp Lâm mắt sáng lên nói, vừa rồi mùi thơm đó quả thực quyến rũ đến cả hồn phách, thảo nào Liễu Bạch luôn mang theo bầu rượu bên mình, hương vị rượu này quá thơm, hơn nữa đồ của Liễu Bạch chắc chắn không phải đơn giản, loại rượu này khẳng định là chí bảo.
"Ha ha ha, ta nói duyên phận chưa đến, chờ duyên đến, ta tự khắc sẽ cho ngươi, bất quá đến lúc đó, chỉ sợ ngươi trốn cũng không kịp." Liễu Bạch cười ha hả một tiếng rồi nhấc chân bước về phía trước, chỉ để lại cho Diệp Lâm một bóng lưng vô cùng tiêu sái.
Còn Diệp Lâm thì khoanh tay, không cho mình uống sao? Hắn ngược lại muốn xem Liễu Bạch trong hồ lô giấu cái gì.
"Hai vị thế nhưng là đệ tử mới nhập môn?" Ngay khi Diệp Lâm và Liễu Bạch hai người đang không mục đích tìm kiếm phương pháp, một đạo kiếm quang từ trên trời giáng xuống, một thân ảnh mi tâm có kiếm mắt, chân đạp trường kiếm, mặc áo bào xám, chắp tay đứng trước mặt hai người.
"Không sai." Diệp Lâm gật đầu đáp, người trước mắt bất quá là tu sĩ Đại Thừa kỳ mà thôi. Không ngờ trong Thương Khung thánh địa lại có cả đệ tử Đại Thừa kỳ, nói không ngoa, tu sĩ Đại Thừa kỳ trong Tinh Hà đó chính là một quả hồng mềm, ai thấy cũng muốn bóp hai cái.
"Ha ha ha, không tìm được phương pháp rồi hả? Có phải muốn đi lĩnh tài nguyên mà không tìm được cửa không? Ta có thể đưa các ngươi đi, bất quá cần trả một chút thù lao."
"À, giới thiệu một chút, Bạch Kiếm Tâm, có thể gọi ta là Kiếm Tâm." Bạch Kiếm Tâm bảnh trai vuốt tóc, lộ ra một tư thế mà tự cho là rất ngầu.
"Ồ? Được thôi, cần bao nhiêu điểm tích lũy?" Diệp Lâm cười hỏi.
"Ha ha ha, người hiểu chuyện, chỉ cần ba điểm tích lũy, ta sẽ đưa hai ngươi đến tận cửa." Bạch Kiếm Tâm cười híp mắt đưa ra ba ngón tay, còn Liễu Bạch thì sớm đã đứng trên trường kiếm của Bạch Kiếm Tâm.
"Đi thôi."
"Được rồi." Kiếm quang độn đi, Diệp Lâm cũng thuận thế đứng lên trên trường kiếm, chỉ mất vài giây, hai người đã thấy một tòa phủ đệ to lớn.
Cảnh tượng này khiến Diệp Lâm thật cạn lời. Nơi này cách chỗ vừa rồi chẳng qua vài vạn dặm, nếu không phải mình không dám mở rộng thần niệm, thì căn bản không cần người này dẫn đường.
"Tốt rồi hai vị sư đệ, mau vào nhận lấy tài nguyên cùng điểm tích lũy đi, ta ở đây chờ các ngươi nhé." Bạch Kiếm Tâm cười tủm tỉm nhìn hai người, ánh mắt kia cứ như đang nhìn hai con dê béo vậy.
Diệp Lâm cùng Liễu Bạch sóng vai đi vào bên trong phủ đệ, trong phủ đệ là một tiểu không gian khác, bên trong chỉ có một lão già râu trắng đang nằm trên ghế, những nơi còn lại thì chẳng có gì cả.
"Đừng có nhìn nữa nhóc con, lấy lệnh bài ra cho ta xem một chút." Diệp Lâm nhìn xung quanh, cố tìm xem có gì khác lạ, nhưng ngay sau đó một giọng nói vang lên trong đầu hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận