Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 5025: Con đường vô địch - Ngược lại là quên bốn người các ngươi

"Ngược lại là quên mất còn có bốn người các ngươi."
Diệp Lâm khẽ cười một tiếng, sau đó chậm rãi xòe bàn tay ra, theo Diệp Lâm vỗ mạnh một cái, bốn vị phật tu trước đó muốn bỏ chạy trực tiếp bị nghiền thành thịt nát.
Từ đó, tai nạn lần này triệt để được giải trừ.
Kim Tiên tầng bảy tu vi, đủ để tung hoành ngang dọc tại thế giới này.
"Các ngươi đã chọc phải bọn chúng như thế nào?"
Diệp Lâm chắp tay, đi đến trên mặt đất, nhẹ giọng hỏi, vừa rồi những phật tu kia hắn thấy có chút quen mắt, nguyên lai trước đây đã từng gặp qua.
Tại Tuyệt Mệnh Thành, mấy tên phật tu mà hắn đã từng giết có hóa trang giống y hệt, xem ra chúng đều đến từ cùng một chỗ.
Vạn Pháp Phật Tông, ngược lại có chút thú vị.
Đối diện với câu hỏi của Diệp Lâm, Cố Thanh Chi bắt đầu giải thích toàn bộ đầu đuôi câu chuyện cho Diệp Lâm.
Sau khi nghe xong, Diệp Lâm khẽ gật đầu, thì ra là thế.
"Vậy ta sẽ ở chỗ này tọa trấn mười năm, xem thử trong mười năm này, có bao nhiêu người sẽ tới tìm."
Việc của Cố Thanh Chi bọn họ hắn đã đồng ý, vậy Diệp Lâm sẽ tọa trấn ở chỗ này mười năm.
Dù sao vừa rồi đã gặp phải tu sĩ Kim Tiên tầng bảy, nếu để đám gia hỏa này ở lại chỗ này, lỡ tiếp tục gặp phải Kim Tiên tầng bảy thì sao?
"Đào rãnh, thằng nhóc thối tha, cuối cùng ta cũng bắt được ngươi rồi, ngươi chạy nhanh thật đấy, lần này ta hao tổn đến một thành bản nguyên mới tìm được ngươi."
Lúc này, một giọng nói rất tiện vang lên, Diệp Lâm không nhịn được nhìn sang bên cạnh.
Chỉ thấy một con Hắc cẩu mập ú đang đứng ở phía trước.
Ngay sau đó, Diệp Lâm lóe lên đi đến sau lưng Hắc cẩu, sau đó giơ chân lên đá mạnh một cái.
Nhưng cú đá tụ lực của Diệp Lâm lại xuyên thẳng qua thân thể Hắc cẩu, hoàn toàn không chạm vào nó.
"Thôi đi, nhóc con, đây chỉ là một đạo hình chiếu của ta thôi, bản thể của ta đang ở chỗ kia."
Hắc cẩu chậm rãi xoay người, khinh thường nhìn Diệp Lâm.
"Diệp Lâm, ngươi đang làm gì vậy?"
Cố Thanh Chi vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn về phía Diệp Lâm ở đằng xa.
Vừa rồi Diệp Lâm đột nhiên biến mất, sau đó trở lại chỗ xa, hung hăng đá một cái vào không khí.
Nghe thấy câu hỏi của Cố Thanh Chi, Diệp Lâm cúi đầu nhìn xuống Hắc cẩu phía dưới.
"Đừng suy nghĩ nhiều, bọn họ không nhìn thấy ta đâu, chỉ có ngươi mới thấy ta thôi."
"Nhóc con, bản thể của ta đang bị phong ấn ở vị trí kia, ta chờ đợi không biết bao nhiêu năm tháng, cuối cùng cũng gặp được ngươi."
"Nhanh, giúp ta mở phong ấn ra."
Hắc cẩu không kịp chờ đợi nói, sau đó đi đến dưới chân Diệp Lâm bắt đầu đẩy đẩy hắn.
Nhưng Diệp Lâm không chạm vào được nó, nó đương nhiên cũng không chạm vào được Diệp Lâm.
"Tại sao ta phải giúp ngươi?"
Diệp Lâm nhìn con Hắc cẩu này, khẽ cau mày nói, con chó chết này chọc tức hắn cả tháng trời, hắn hận không thể giết nó.
Đừng nói đến việc giúp nó.
"Ngươi là người hữu duyên của ta, biết không?"
"Ngươi biết lai lịch của bản đại gia chứ?"
Hắc cẩu chậm rãi đứng lên, thân thể vậy mà cao bằng Diệp Lâm, ôm hai cái móng vuốt đi tới đi lui quanh Diệp Lâm.
Vẻ mặt đừng đề cập có bao nhiêu quái dị.
Nhất là cái thứ không rõ tên ở dưới thân cứ vung qua vung lại.
"Lai lịch của ngươi có nghịch thiên đến đâu cũng không liên quan gì đến ta, ngươi đã bị phong ấn, ta chỉ có thể nói phong ấn tốt."
"Thứ tiện như ngươi, có lẽ nên bị phong ấn mãi mãi, thả ngươi ra ngoài chỉ có tai họa người khác."
Nói xong, Diệp Lâm liền đi về phía trước, hoàn toàn không muốn giao lưu nhiều với con chó chết này.
"Đậu phộng, ngươi đừng qua cầu rút ván chứ, bản đại gia đến từ bên ngoài Tinh Hà Hoàn Vũ, biết rõ bao nhiêu thứ, thấy qua phong cảnh còn nhiều nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận