Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 1776: Thiên kiêu giao lưu hội 19

Chương 1776: Hội giao lưu thiên kiêu 19
"Hửm? Tia sáng này quen thuộc, là Vô Song thánh thể, không ngờ sư đệ Diệp Lâm lại có Vô Song thánh thể, vậy thì kết quả trận chiến này không có gì bất ngờ."
"Ha ha ha, có thể được trưởng lão Gia Cát thu làm chân truyền thì sao có thể đơn giản? Vô Song thánh thể trong Thánh Thể cũng xếp hạng khá cao đấy."
"Đúng vậy, chiến lực Vô Song, Vô Song thánh thể, chậc chậc chậc, lần này Hoàng Văn e là sẽ thua thảm rồi."
Thấy Vô Song thánh thể hiện ra, đám thanh niên thiếu nữ bốn phía xôn xao, trên mặt nở nụ cười đánh giá, đồng thời khắc sâu Diệp Lâm vào lòng.
Chỉ riêng Vô Song thánh thể thôi đã đủ để họ muốn kết giao với Diệp Lâm rồi, bởi vì chỉ cần không ngã xuống, Thiên Tiên là chắc như đinh đóng cột, còn có cơ hội nhìn thấy sự huyền diệu của Chân Tiên.
"Sư đệ, coi thương đây."
Thấy Diệp Lâm có Vô Song thánh thể, vẻ mặt Hoàng Văn không hề đổi sắc, Vô Song thánh thể thì sao? Hắn, Hoàng Văn, tự nhận không thua bất kỳ ai.
"Ha ha ha, sư huynh, cứ việc đến."
Diệp Lâm cười ha hả, ý cảnh quyền đạo quanh quẩn quanh thân, việc hắn chưởng khống lĩnh ngộ có mấy ai biết đâu, dù sao chỉ cần hắn không bại lộ thì chẳng ai biết hắn lĩnh ngộ được lĩnh vực nào.
Huống chi, Vô Song thánh thể vừa mở, trong mắt bọn họ thì chính mình đã dốc toàn lực, cho nên trận chiến này, chính mình phải kiếm chác chút mới được.
"Thương ấn tháng chín."
Hoàng Văn giận dữ gầm lên một tiếng, sau lưng xuất hiện một vầng trăng tròn, ấn trăng tròn bắn vào trường thương, mà từng đạo lực lượng màu bạc trắng hội tụ trên trường thương.
Nhìn từ xa, giờ khắc này Hoàng Văn tựa như đang tương ứng với ngôi sao trên chín tầng trời.
Ầm.
Thương ra như rồng, không khí vang lên từng đợt âm bạo, dường như chỉ trong chớp mắt, trường thương đã tới trước mặt Diệp Lâm.
Mà Diệp Lâm thì tung một quyền, toàn thân khí huyết cuồn cuộn, trong cơ thể phát ra tiếng nước sông ầm ầm chảy xiết, kim quang chiếu rọi nửa mảnh tinh không, quang mang chói mắt khiến người không mở nổi mắt.
Lúc này Diệp Lâm giống như một con mãnh thú hình người vậy.
Ầm.
Một quyền trực tiếp đánh vào mũi thương của Hoàng Văn.
"Hắn muốn chết phải không?"
Thấy Diệp Lâm làm vậy, Hoàng Văn trong lòng kinh hãi, sắc mặt hoảng hốt, một thương này của hắn là toàn lực kích, đối mặt Diệp Lâm có Vô Song thánh thể, hắn cũng không dám chút lơ là.
Nhưng Diệp Lâm muốn làm gì? Hắn muốn đỡ một thương của mình? Điều này thật là ngu ngốc, trường thương của mình là Tiên giai hạ phẩm, một thương đủ để phế toàn bộ cánh tay Diệp Lâm.
Nhưng lúc này hắn muốn thu lại lực đã không còn kịp rồi, chỉ có thể cắn răng đâm tới.
"Tê, sư đệ Diệp Lâm tính đỡ một thương này của Hoàng Văn à?"
"Khó lường, một thương này của Hoàng Văn đủ để khiến một vài tu sĩ Địa Tiên hậu kỳ kiêng kị, nếu không khéo, một thương này đủ để phế đi một cánh tay của sư đệ Diệp Lâm."
"Sư đệ Diệp Lâm quá tự tin, tự tin quá mức chính là tự phụ, dù có là Vô Song thánh thể thì cũng không nên như vậy, phải biết, Hoàng Văn tuy bình thường, nhưng có thể được đại trưởng lão thu làm đệ tử thì không phải dạng bình thường."
Ầm.
Một quyền một thương chạm nhau, trong nháy mắt bộc phát ra âm thanh không gì sánh được, từng đợt sóng xung kích tản ra bốn phía, nhưng đều bị quang mang bên bờ lôi đài ngăn lại.
"Sao có thể?"
Hoàng Văn mở to hai mắt, trong lòng vô cùng rung động, hắn nhìn cánh tay đang run lên của mình, mặt đầy vẻ không tin nổi.
Vừa rồi Diệp Lâm một quyền đỡ thương của hắn không những không bị thương chút nào, ngược lại còn làm hắn bị chấn như vậy.
Chẳng lẽ thân thể của hắn có thể so được với Hạ phẩm Tiên Khí hay sao?
Hoàng Văn lập tức ổn định cánh tay run rẩy, nhìn về phía Diệp Lâm đối diện, mà Diệp Lâm thì không hề khó chịu, ngược lại còn hài lòng nhìn mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận