Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 2734: Con đường vô địch - phàn nàn

"Chương 2734: Con đường vô địch - phàn nàn 'công tử.'"
Sau một khắc, Ma Vân ôm quyền hướng Diệp Lâm làm một lễ thật sâu, giờ khắc này, hắn hoàn toàn phục, thua chính là thua.
Trách không được sư tôn một mực ngăn hắn không cho hắn đến, đây chính là thực lực của tuyệt đỉnh t·h·i·ê·n kiêu sao? Rõ ràng đều là Chân Tiên cảnh giới, vậy mà chính mình lại không có sức hoàn thủ.
Giờ khắc này, khóe miệng của hắn có chút đắng chát.
Nguyên lai chiến lực mà hắn vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo, đến trước mặt t·h·i·ê·n kiêu chân chính, lại không đáng nhắc tới như vậy.
Giờ khắc này, không chỉ Ma Vân có ý nghĩ như vậy, mà những t·h·i·ê·n kiêu đi cùng hắn cũng đều có cùng một suy nghĩ.
Thật mạnh!
"Tốt, đương nhiên..."
"Ta ta ta, còn có ta nữa, Hồ tộc, Manh Manh."
Không đợi Diệp Lâm nói xong, Manh Manh đi theo sau Diệp Lâm đã giơ bàn tay lên nói bằng giọng điệu nũng nịu.
Thấy cảnh này, Trần Trường Phong không nhịn được đưa tay che mặt xem như không quen biết.
Quá m·ấ·t mặt, không... quá mất mặt hồ ly.
"Tốt, còn có Manh Manh, nếu số người đã đủ, chúng ta cũng nên bắt đầu xuất phát thôi."
Diệp Lâm đối với Manh Manh nhẹ giọng cười nói, nhìn thấy Manh Manh, hắn liền không nhịn được nhớ tới nha đầu ngốc đã chờ mình trăm năm, không biết nha đầu ngốc đó chạy đi đâu mất rồi.
Bất quá, t·h·ủ ·đ·o·ạ·n của nha đầu ngốc đó quỷ thần khó lường, sẽ không gặp nguy hiểm đâu.
Không nói một tiếng đã chơi m·ất t·ích.
"Công tử, bên ngoài còn có..."
Lúc này, Trần Trường Phong đi đến bên tai Diệp Lâm nói nhỏ.
Nghe Trần Trường Phong nói, trong mắt Diệp Lâm ánh lên tia sáng, lập tức vung tay lên.
"Đi thôi, đi xem một chút."
Nói xong, Diệp Lâm chắp tay bước ra, mười đại t·h·i·ê·n kiêu và Trần Trường Phong đi theo sau lưng.
Mấy người đi thẳng tới bên ngoài lầu các, vậy mà lúc này ở đại sảnh, một đám thanh niên nam nữ quần áo lộng lẫy đang tụ tập thành từng nhóm nhỏ, oán thán khắp nơi.
"Cái tên Huyết S·á·t này thật là quá kiêu ngạo, để chúng ta đợi lâu như vậy."
"Đúng đó sư huynh, Huyết S·á·t này thực sự là quá kiêu ngạo, nếu không phải sư tôn nói trước, ta cũng không thèm đến đây."
Hai vị thanh niên đứng cạnh nhau oán trách, những t·h·i·ê·n kiêu còn lại ở xung quanh cũng thế.
"Ồ? Đây không phải là thánh nữ Băng Tuyết thánh địa sao? Không ngờ lần này ngay cả nàng cũng tới."
Trong đó, một vị thanh niên nhìn về phía nữ t·ử mặc váy trắng ở trung tâm, ánh mắt lộ vẻ khác thường.
Chỉ thấy nữ t·ử kia sắc mặt vô cùng mỹ lệ, tinh xảo, quanh thân càng tản ra một cỗ khí tức xa cách.
Nàng chỉ yên tĩnh đứng đó, giống như một bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp.
"Tiên sư nó, cái tên Huyết S·á·t này rốt cuộc khi nào thì tới? Chúng ta đã phải chờ hắn ở đây tận ba ngày rồi, kiêu ngạo quá rồi đấy."
"Đúng vậy, chờ lát nữa khi hắn đến, ta nhất định phải dạy cho hắn một bài học, bất quá chỉ là t·h·i·ê·n kiêu mới nổi danh mà thôi, lông còn chưa mọc đủ đã dám kiêu ngạo rồi."
"Cùng nhau."
Đột nhiên, một thanh niên ở trung tâm hung hăng đập bàn, vẻ mặt giận dữ nói.
Hắn vốn một ngày trăm công ngàn việc, mà ở nơi này, lại phải chờ một người mất những ba ngày.
Nếu như chuyện này xảy ra ở thế giới của hắn, hắn nhất định sẽ khiến người kia c·hết không có chỗ chôn, thậm chí thế lực phía sau người kia cũng bị h·ủ·y d·iệ·t theo.
Con sâu cái kiến cũng muốn đứng thẳng dậy ư.
"Ồ? Chư vị hình như là đang chờ ta à, từ xa ta đã cảm nhận được oán khí nặng nề rồi."
Sau một khắc, Diệp Lâm chậm rãi đi ra, sau lưng còn có mười đại t·h·i·ê·n kiêu đi theo, Trần Trường Phong cũng như hình với bóng đi theo bên phải hắn.
Nhìn đám người hỗn tạp trước mặt, Diệp Lâm trong lòng cười lạnh, thực lực thì không ra gì, ngược lại tính tình thì lớn thật.
Xem ra, đều là công tử ca được nuông chiều từ bé.
"Ngươi là Huyết S·á·t?"
Thanh niên đứng ở phía trước nhất thần sắc nghi ngờ nhìn về phía Diệp Lâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận