Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 3347: Con đường vô địch - Liễu Bạch truyện ký 7

"Đến đây liền tạm thời an toàn."
Liễu Bạch nhìn cái quỷ dị kia dần tản đi, thở ra một hơi rồi khẽ nói, cái nhà tranh này chính là nơi ở của mình kiếp trước, hơn nữa đã ở rất lâu.
Nơi này còn sót lại khí tức kiếp trước của mình.
Những quỷ dị kia đều là mình kiếp trước bắt đến cấm địa Hoang Cổ này, cho nên đối với nhà tranh này phát ra khí tức kiếp trước của mình có một loại e ngại bản năng.
"Vì sao ngươi lại quen thuộc nơi này đến thế? Còn nữa, tại sao những quỷ dị kia lại e ngại nơi này?"
Nam Cung Tiên Uấn nhìn Liễu Bạch tự nhiên tự tại, nhíu mày hỏi, Liễu Bạch chính là thiên kiêu của hiện thế, căn bản không phải lão quái vật gì.
Mà cấm địa Hoang Cổ lại thần bí biến mất từ thời Thượng Cổ, ngay cả cha nàng cũng không rõ tình hình bên trong.
Vậy mà người trước mắt phảng phất như đang ở nhà mình, không thích hợp, rất không thích hợp, có đến chín phần mười không thích hợp.
"Vì sao quen thuộc ư? Bởi vì nơi này vốn là nhà của ta mà, ta nói thẳng với ngươi, ta là đại năng chuyển thế, kiếp trước ta là Thái Ất Kim Tiên, chỉ kém một bước nữa là chứng đạo Đại La siêu thoát cảnh giới rồi."
Liễu Bạch nhìn ánh mắt dò hỏi của Nam Cung Tiên Uấn, bất đắc dĩ nói thật, Nam Cung Tiên Uấn lại trợn mắt nhìn Liễu Bạch một cái.
"Thần kinh!"
Nhìn Nam Cung Tiên Uấn khắp nơi tìm kiếm, Liễu Bạch bất đắc dĩ sờ lên mũi, thế gian này thật không dễ sống sót, nói thật cũng không ai tin.
"Không cần tìm, nơi này không có gì đâu."
Liễu Bạch nhìn Nam Cung Tiên Uấn đi vào nhà tranh rồi bất đắc dĩ nói, căn nhà tranh này chính mình xây mà, có hay không đồ vật mình chẳng lẽ lại không biết sao?
Kiếp trước mình ngạo nghễ tự phụ, chẳng coi ai ra gì, lại còn sống một mình, chỉ có rượu làm bạn cả đời.
Nói trắng ra là túi còn sạch hơn mặt, đường đường Thái Ất Kim Tiên còn không giàu bằng một Thái Ất Huyền Tiên, thứ trên người đều bị mang đi chưng cất rượu.
"Nơi đây tràn ngập quỷ dị, mục đích ngươi đến đây là gì?"
Nam Cung Tiên Uấn lúc này mới từ nhà tranh đi ra, nhìn về phía Liễu Bạch, cấm địa Hoang Cổ này đầy quỷ dị, Tinh Hà Hoàn Vũ đều công nhận, phàm là chỗ nào quỷ dị đi qua thì mọi bảo vật đều sẽ mục nát.
Nơi đây nói thật đã giống một nơi tuyệt địa rồi, Liễu Bạch lại tốn nhiều công sức đến đây làm gì?
"Ta đến đây tự nhiên là để tìm đồ vật, hy vọng vật kia đã luyện xong."
Liễu Bạch nói xong, trong mắt hiện vẻ mong chờ, vật kia trải qua năm tháng dài đằng đẵng tẩy lễ, có lẽ giờ đã không còn sai biệt nhiều.
Chỉ cần lấy được vật kia thì chuyến đi này coi như không tệ.
"Thứ gì?"
Nam Cung Tiên Uấn nhìn thấy vẻ mong chờ của Liễu Bạch thì không nhịn được tiến lên, tò mò hỏi.
"Một bầu rượu."
Liễu Bạch một mặt chân thành nói, kiếp trước mình chỉ có rượu là tri kỷ, còn lại chẳng quan tâm.
Lúc trước lại còn ném một bầu rượu vào ao nước hôm đó.
Bầu rượu đó được làm bằng thiên tài địa bảo tuyệt thế, sau khi ném vào thiên trì rồi không ai quan tâm, bây giờ trải qua năm tháng dài đằng đẵng, bầu rượu kia có lẽ đã thành chí bảo hiếm có của Tinh Hà Hoàn Vũ, giá trị có lẽ vượt qua mọi bảo vật.
Dù sao thì kiếp trước mình hễ có chút đồ tốt đều mang đi chưng cất rượu, một bầu rượu kém nhất mà ném vào Tinh Hà Hoàn Vũ cũng đủ khiến các cường giả Thái Ất Kim Tiên tranh nhau đoạt lấy.
Không sai, chính là Thái Ất Kim Tiên.
Kiếp trước mình là tửu tôn, dùng rượu để nhập đạo, tùy tiện làm ra tiên nhưỡng cũng đủ khiến cường giả Thái Ất Kim Tiên thèm nhỏ dãi.
"Vì một bầu rượu mà đến nơi nguy hiểm thế này ư? Ngươi không có nhầm đấy chứ?"
Ánh mắt Nam Cung Tiên Uấn trở nên quái dị, giọng nói cũng đầy vẻ kỳ lạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận