Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 1173: Thiên Hằng thế giới 17

Chương 1173: Thiên Hằng thế giới 17
Tử khí nồng đậm như vậy vây quanh, nhìn là biết sống không được bao lâu. Nhiều thì ba ngày, ít thì một ngày, người này nhất định chết bất đắc kỳ tử, dù ngươi tu vi có cao cũng không được, trách không được phải khẩn cấp triệu kiến các đại hoàng tử. Cái vị Đế Tôn Kim Ô đế quốc này trước khi chết, khoảnh khắc cuối cùng muốn thức tỉnh những hoàng tử này, bất quá, người càng già càng ngu xuẩn, những hoàng tử này đã bày bố mấy chục năm, há lại có thể tan vỡ bởi mấy câu nói của ngươi?"
"Ta đã quyết định, truyền ngôi cho tam hoàng tử, thánh chỉ đã nghĩ ra rồi."
Nghe những lời trên kia, tám vị hoàng tử đều lộ vẻ như đã biết trước, bọn họ sớm đã đoán được rồi.
"Các ngươi động tĩnh nhỏ thôi, ta còn chưa có chết."
Nhìn chín đứa con trai của mình, Sở Vân đầy lửa giận, bản thân trước kia vốn rất chán ghét việc anh em tương tàn, vốn cho rằng từ nhỏ cho bọn họ thấm nhuần ý niệm này thì về sau sẽ cải thiện. Không ngờ bản thân còn chưa chết mà những đứa con này thủ đoạn còn hơn cả người này. Mình còn chưa chết mà bọn họ đã không thể nhịn được nữa, đủ loại thủ đoạn thu phục đại thần, hiện tại trên triều đình đã có một nửa đại thần bị lôi kéo. Quyền uy của mình cũng đang từng chút hạ xuống. Đây vẫn là khi mình còn sống, nếu mình chết rồi thì bọn này chẳng phải sẽ lật trời sao?
"Từ hôm nay trở đi, ta sẽ phái người của Khâm Thiên Giám, toàn lực bảo vệ tam hoàng tử, nếu các ngươi không động thủ thì Khâm Thiên Giám không liên quan gì đến các ngươi, nếu ai dám nhúng tay thì đừng trách ta, kẻ làm cha, không nể tình."
"Các ngươi đều là con của ta, trong lòng ta ai cũng quan trọng như nhau, hy vọng các ngươi hiểu rõ điều đó."
"Được rồi, tam hoàng tử ở lại, những người còn lại lui về đi." Sở Vân vung tay nói.
Tám vị hoàng tử phía dưới chắp tay cúi đầu với Sở Vân, sau đó tám người liếc nhìn tam hoàng tử, hai mắt tràn ngập sát ý cực độ, cuối cùng, tám người chậm rãi rời đi.
Đợi đến khi hoàn toàn rời đi, Sở Vân mới nhìn về phía đứa con của mình.
"Ngươi ấy, ngày thường không lôi kéo người, không thành lập phe phái của mình, hiện tại đẩy mình vào thế bất lợi, mấy người ca ca đệ đệ của ngươi từng người đều không phải đèn cạn dầu."
"Ngươi là quá mức nhân từ, quá mức đơn thuần, dù vậy, ngươi có biết vì sao ta còn truyền ngôi cho ngươi không?" Sở Vân nhìn Sở Dương đang đứng bên dưới, thở dài nói, Sở Vân tự động xem nhẹ Diệp Lâm. Trong mắt hắn, Diệp Lâm chẳng qua là đứa con trai này của mình lôi đâu về một gã cường giả hoang dã mà thôi. Một kẻ chỉ là Bán Thần, không đáng sợ.
"Phụ hoàng, hài nhi không biết." Sở Dương thành thật nói.
"Đều là bởi vì mẫu thân của ngươi, đều là ta nợ nàng, ta nợ nàng rất rất nhiều, ngươi là dòng máu duy nhất của mẹ ngươi còn sót lại trên đời."
"Ta cũng từng nghĩ sẽ để ngươi sống cuộc sống của người bình thường, thế nhưng mấy người ca ca đệ đệ của ngươi không muốn để ngươi sống yên ổn, đã vậy, còn không bằng đẩy ngươi một cái."
"Hoặc là chết, hoặc là ngồi lên cái vị trí Chí Tôn này."
"Ta vốn muốn bồi dưỡng ngươi, nhưng mỗi lần ngươi đều khiến ta vô cùng thất vọng, tính cách nhu nhược, cái gì cũng không tranh giành, cái gì cũng không quan tâm." Sở Vân nói đến đây, hai mắt tràn đầy tiếc nuối.
"Ta nên làm đã làm rồi, tiếp theo, cứ nhìn vận mệnh của ngươi thôi." Sở Vân nói xong, lấy ra một tấm lệnh bài từ trong ngực, sau đó ném cho Sở Dương, Sở Dương vội vàng tiếp nhận, đó là một khối lệnh bài kim quang chói mắt.
"Đây là thủ bài của Khâm Thiên Giám, người nắm giữ thủ bài này, có thể hiệu lệnh toàn bộ Khâm Thiên Giám."
Bạn cần đăng nhập để bình luận