Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 2979: Con đường vô địch - Kiếm Nam Thiên nghi hoặc

Không gian ở Trung Châu vô cùng kiên cố, một người phàm tục đi vào sẽ lập tức bị trọng lực khủng bố ép thành tương. Mà cô bé trước mắt, dù hắn nhìn thế nào cũng chỉ là một người phàm tục. Thật kỳ quái, kỳ quái.
"Tiểu hữu, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, có thể kể cho ta nghe được không?" Kiếm Nam Thiên bất kể nhìn thế nào, Lạc Dao vẫn chỉ là một phàm nhân bình thường, sau đó hắn nén sự nghi hoặc xuống đáy lòng, ngẩng đầu nhìn Diệp Lâm, trầm giọng hỏi.
"Tiền bối, một ngày trước, Ma đạo Tứ tông đã tấn công Huyết Trì, còn bố trí Luyện Hư đại trận ở khu vực thứ mười, muốn hiến tế các thiên kiêu."
"Và ngay lúc nãy, Luyện Hư đại trận này lại vỡ tan một cách kỳ lạ, vãn bối cũng không rõ nguyên do." Ánh mắt của Kiếm Nam Thiên giống như một ngọn núi cao đè lên người Diệp Lâm, khiến hắn vô cùng khó chịu, đành phải cúi người kể lại sự thật. Những điều nên nói hắn đều đã nói, còn những điều không nên nói, tự nhiên hắn sẽ không đề cập đến.
"Ma đạo, hừ, Ma đạo Tứ tông đến giờ vẫn còn tà tâm bất tử, lúc trước đã cảnh cáo chúng rồi, không ngờ đến giờ vẫn thừa cơ lúc Thái Ất Huyền Tiên cấm túc mà ra tay lần nữa."
"Ta đã biết." Sắc mặt Kiếm Nam Thiên lạnh lùng, lần thứ hai liếc nhìn Lạc Dao bên cạnh Diệp Lâm rồi quay người rời đi.
Đợi đến khi Kiếm Nam Thiên đi rồi, không gian vừa bị phá vỡ mới chậm rãi khép lại.
"Vừa rồi ánh mắt của ông chú đó đáng sợ thật." Đợi đến khi Kiếm Nam Thiên rời đi, Lạc Dao mới nhỏ giọng cẩn thận nói, khiến Diệp Lâm dở khóc dở cười. Đây chính là Thái Ất Huyền Tiên, đặt trong Tinh Hà Hoàn Vũ đã có thể xem là đại năng đứng đầu, dù chỉ một tia ánh mắt thôi cũng nặng đến ức vạn cân, tự nhiên là vô cùng đáng sợ.
Nhưng Diệp Lâm đang nghĩ, liệu dòng sông lớn sau lưng Lạc Dao có thể tiêu diệt được Thái Ất Huyền Tiên không? Chắc là có thể chứ?
"Sông lớn, nhìn không thấy, khí tức đặc thù, ta giọt cái ai da, là loại người kia." Đột nhiên, tiếng than thở của Thôn Thiên Ma Quán vang lên trong đầu Diệp Lâm.
"Người nào?" Diệp Lâm lập tức hỏi, hắn cũng rất tò mò về thân thế của Lạc Dao.
"Không thể nói, không thể nói, sau lưng có đại khủng bố." Diệp Lâm còn tưởng rằng Thôn Thiên Ma Quán sẽ nói gì đó, làm nửa ngày chỉ thốt ra một câu thần thần bí bí đó.
"Diệp Lâm ca ca, sau này chúng ta sẽ đi đâu vậy?" Lạc Dao tay nhỏ kéo lấy tay lớn của Diệp Lâm, đôi mắt to chớp chớp nhìn Diệp Lâm, đáng yêu hết sức.
"Chúng ta hả, đi đến Đệ Tứ Vực." Diệp Lâm bất ngờ nhếch mép cười khẽ.
Không biết Liễu Phong kia đã bắt đầu kế hoạch chưa, nếu còn chưa bắt đầu, mình vừa hay có thể thừa dịp cơ hội này đục nước béo cò. Dù sao thì chuyện này trước lạ sau quen mà. Lúc trước Liễu Phong mời hắn mà hắn không đi, cũng là vì nguy hiểm quá lớn, còn bây giờ, Liễu Phong bọn họ gánh chịu nguy hiểm, còn mình đến cuối cùng chỉ cần tìm mục tiêu của mình là được.
Vả lại, ba năm thời gian nghe thì có vẻ dài, nhưng trên thực tế lại rất ngắn, nếu bây giờ không nhanh chân hành động, đến lúc cuối thì sẽ chậm chân mất. Dù sao lần này cơ hội của Liễu Phong nếu bỏ lỡ, sau này muốn vất vả tìm kiếm những thiên kiêu trong bảng xếp hạng bốn trăm tên đầu quả là khó. Cũng không trách bọn họ trốn đi, nếu đổi lại là mình đã nắm trong tay danh ngạch Long Đảo thì mình cũng sẽ không ra ngoài. Dù sao hiện tại nỗ lực của mọi người phần lớn cũng là vì Long Đảo, người ta đã có danh ngạch, còn ra ngoài làm gì? Muốn chết sao? Hiện tại những thiên kiêu xếp hạng bốn trăm tên đầu giống như tội phạm bị truy nã vậy, Thiên Kiêu Bảng chính là bảng truy nã, một khi bị phát hiện, khả năng bị đánh chết là rất lớn.
"Đệ Tứ Vực." Lạc Dao như đang suy nghĩ điều gì, sờ lên cằm, đôi má phúng phính chống tay dưới cằm, vẻ mặt vô cùng đáng yêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận