Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 3024: Con đường vô địch - Cô Độc Phong nhỏ nhân tình

Chương 3024: Con đường vô địch - Cô độc Phong nhỏ nhân tình
Một khắc sau, Diệp Lâm lộ ra nụ cười, ngồi xổm xuống trước mặt Lạc Dao, vuốt ve đầu cô bé, ôn nhu nói. Dòng sông lớn trong miệng Lạc Dao hắn còn chưa dò xét, nhưng Lạc Dao đã có sức mạnh như vậy, chắc là không khó để giết một Thái Ất Huyền Tiên. Dù sao trước đó, Thôn Thiên Ma Quán tuy không nói cho mình nội tình của Lạc Dao, nhưng đã nói một câu. Dòng sông thời gian, cũng là sông mà.
"Ừm ừm."
Lạc Dao nghe vậy gật đầu thật mạnh, Diệp Lâm ca ca nói không giết, vậy thì không giết.
"Đi thôi, chúng ta trở về."
Diệp Lâm kéo tay nhỏ của Lạc Dao biến mất trên không trung, vừa rồi Lâm Vân Lộ đã sớm tiến vào Huyền Hoàng Vạn Vật Chung. Là khí linh của Huyền Hoàng Vạn Vật Chung, nàng rất tự do, cho dù ở rất xa cũng có thể vào bên trong.
"Diệp Lâm ca ca, chúng ta muốn đi đâu?"
Nhìn tầng mây lùi nhanh xung quanh, Lạc Dao sờ cằm hỏi. Nàng bây giờ càng ngày càng thích sờ cằm suy nghĩ sự việc, vì như vậy trông rất trưởng thành. Ừm, Lạc Dao cũng là một cô bé trưởng thành. Sau này cho dù là di nương cũng không thể nói Lạc Dao ngây thơ.
"Chúng ta à, đi Tử Tiêu Thiên Cung, tìm một tên gọi Vân Phong."
Diệp Lâm một tay kéo Lạc Dao, tay kia thả lỏng sau lưng, thản nhiên nói. Lần này hắn chỉ đến Tử Tiêu Thiên Cung tìm Vân Phong, bản thân bây giờ đã đủ tư cách tiến vào Long đảo, nên cần hắn dẫn đường. Chuyện này không phải là an toàn hay không mà là vấn đề mình có tìm được cửa hay không. Không biết hiện tại Cô Độc Phong thế nào.
Trong chốc lát, Diệp Lâm không tự chủ được nghĩ đến Cô Độc Phong, tên kia không biết ra sao, vào được top 400 chưa.
Mà giờ phút này, Cô Độc Phong hắn đang mong nhớ lại một mặt đau đầu nhìn cô gái trước mắt.
"Hừ, ngươi còn không nhận? Nếu không phải ta ép cha ta mấy năm trời, ta cũng không biết ngươi lại một mình đến Trung Châu."
"Đến thì đến, tại sao không mang ta? Tại sao? Uổng công ta còn ngây ngốc cho rằng ngươi đang bế quan."
Một cô gái mặc váy xanh, dung mạo tuyệt mỹ, cổ tay trắng như tuyết mang theo chuỗi linh đang vàng nhỏ, khoanh tay, mặt đầy bất mãn nhìn Cô Độc Phong. Còn Cô Độc Phong lúc này như tôn tử bị con gái mắng, đứng tại chỗ không dám hé răng. Sau lưng Cô Độc Phong, người đàn ông trung niên mặt mày tươi cười, lặng lẽ quan sát cảnh này.
"Không... Không phải, ta có nguyên nhân."
Bị mắng nửa ngày, Cô Độc Phong không nhịn được lên tiếng.
"Nguyên nhân gì? Chẳng lẽ ngươi sau lưng ta ở bên ngoài lén lút tìm gái khác? Nói cho ta, là ai, con hồ ly tinh không có mắt nào dám cướp đạo lữ của Lâm Thanh Tuyết ta?"
Lâm Thanh Tuyết tiến lên nắm chặt lỗ tai Cô Độc Phong lớn tiếng nói, khuôn mặt tuyệt đẹp đầy giận dữ.
"Nhẹ tay, nhẹ tay thôi, ta không có tìm gái khác, ta chỉ là ở nhà khó chịu quá nên ra ngoài hít thở." Cô Độc Phong nhất thời nhe răng trợn mắt nói.
Tuy không đau, nhưng phải làm bộ dạng đó. Quả nhiên, Lâm Thanh Tuyết thấy Cô Độc Phong nhe răng trợn mắt như vậy thì hai mắt hiện lên nụ cười, sau đó buông tay ra.
"Hừ, ta biết ngay là ngươi không có gan đó mà, nói đi, tại sao không mang ta? Không mang thì thôi, cho dù báo một tiếng cũng không thèm nói."
"Ngươi có còn coi ta ra gì không? Hả? Nói."
Giọng điệu hung hăng dọa người của Lâm Thanh Tuyết khiến Cô Độc Phong bất đắc dĩ vô cùng, nhưng không làm gì được. Dù sao người con gái trước mặt cũng đánh hắn từ nhỏ đến lớn.
"Thanh Tuyết tiểu thư, bây giờ Long Đảo sắp mở, việc này liên quan đến con đường của thiếu chủ, chi bằng đợi thiếu chủ từ Long Đảo trở về rồi bàn lại có được không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận