Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 3068: Con đường vô địch - Đông Hoàng Thành nguy hiểm 6

"Làm càn, ngươi ức hiếp nhân tộc ta không ai hay sao?"
"Dị tộc, nên giết."
Đột nhiên, phía trên hư không của Đông Hoàng Thành vỡ tan, từng thân ảnh lần lượt từ trong đó bước ra.
Ma Vân, Vạn Phong, Tiêu Dao Tử, Băng Tâm, Triệu Tử Long, Bàn Vô.
Sáu thân ảnh cứ như vậy đứng trên Đông Hoàng Thành, bọn họ nhìn cảnh tượng thảm khốc của Đông Hoàng Thành, sắc mặt đầy phẫn nộ.
"Các ngươi cuối cùng đã đến."
Hư Vô ở phía dưới thấy thế trong lòng thở phào một hơi, cuối cùng bọn họ cũng đã đến.
Mấy vị này mới là nội tình cuối cùng của nhân tộc Bắc Châu hắn, những người có hy vọng nhất xông vào hàng ngũ thiên kiêu Trung Châu, là thiên kiêu mạnh nhất thế hệ trẻ tuổi Bắc Châu.
"Chết tiệt, các ngươi thật đáng chết."
Ma Vân nhìn cảnh tượng thê thảm của Đông Hoàng Thành giận dữ nói, đạo vận toàn thân đều đang nổi giận.
"Phùng Tiêu, Triệu Quảng, giết."
Thanh niên hai mắt lóe lên một tia sát ý lạnh lùng nói, giờ khắc này, hắn hoàn toàn không muốn cho nhân tộc cơ hội nào, vậy thì giết, giết đến khi các ngươi phục tùng thì thôi.
Cố gắng nói chuyện với các ngươi không nghe, vậy thì chết đi.
Đường sống không đi, nhất định muốn đi đường chết, vậy thì tác thành cho các ngươi.
Phùng Tiêu và Triệu Quảng nghe vậy gật đầu, sau đó đột nhiên lao về phía Ma Vân bọn họ.
"Tốt, tốt, tốt, hôm nay, ta sẽ dùng mạng của các ngươi để tế điện cho các thiên kiêu tộc ta đã ngã xuống."
Lồng ngực Ma Vân trong chốc lát tức giận đến kịch liệt phập phồng, bọn gia hỏa này, bọn gia hỏa này, thật ngông cuồng, quá phách lối.
"Giết."
Hai mắt Ma Vân tràn đầy sát ý, giờ khắc này, ma khí quanh người hắn cuồn cuộn, phát tiết hết nộ khí của mình ra.
"Tên này cho ta."
Ma Vân nói xong, kéo Triệu Quảng lên trên trời cao.
"Vậy thì tên này cho ta."
Tiêu Dao Tử cười âm trầm một tiếng, dưới chân một đạo trận đồ âm dương hiện rõ, trực tiếp bao phủ Phùng Tiêu ở bên trong.
Còn lại Bàn Vô, Triệu Tử Long, Băng Tâm thì đưa mắt nhìn chiếc xe ngựa ở nơi xa.
"Ăn của ông nội ngươi một thương."
Triệu Tử Long tay cầm trường thương màu bạc trực tiếp lao về phía xe ngựa kia, hắn đã sớm coi Diệp Lâm là thần tượng, mà bây giờ, thần tượng của mình vất vả lắm mới đánh hạ được Đông Hoàng Thành thì lại thành ra bộ dạng như thế này.
Muốn nói phẫn nộ, hắn chắc chắn là người phẫn nộ nhất trong số đó.
Thần tượng vất vả lắm mới đánh hạ được Đông Hoàng Thành nhưng hắn lại không bảo vệ được, nỗi áy náy trong lòng vào khoảnh khắc này toàn bộ hóa thành chiến lực.
Mà phía sau Triệu Tử Long, Bàn Vô và Băng Tâm theo sát phía sau.
"Băng Nhi, Thanh Nhi, tốc chiến tốc thắng."
Thanh niên nằm trong xe ngựa thậm chí chỉ khẽ nhấc mí mắt, thản nhiên nói, còn thị nữ bên cạnh thì nhẹ nhàng gật đầu, nàng chậm rãi rút thanh trường kiếm màu lục bên hông ra rồi bước một bước.
Sau một khắc, một bóng dáng tuyệt thế cứ vậy đứng trước xe ngựa.
"Cút đi."
Triệu Tử Long một thương đâm ra, hoàn toàn không có một chút ý nghĩ thương hoa tiếc ngọc nào.
Nhưng ngay sau đó, chỉ thấy nữ tử trước mắt chậm rãi nâng trường kiếm lên.
"Chém."
Một tiếng hừ lạnh vang lên, trường kiếm màu lục trong tay Thanh Nhi càng phun ra hàng vạn đạo kiếm khí, kiếm khí giống như giòi trong xương quấn lấy trường thương trong tay Triệu Tử Long.
"Cái gì vậy? Tản."
Triệu Tử Long run tay một cái, trên trường thương bộc phát ra thương ý vô cùng đáng sợ, nhưng sau một khắc, đạo thương ý này đã bị kiếm khí trấn áp không thương tiếc.
"Sao có thể như vậy?"
Triệu Tử Long mặt đầy kinh ngạc.
"Chết."
Thanh Nhi bước một bước, thân hình trong nháy mắt đã đến trước người Triệu Tử Long, một đôi mắt không chứa chút tình cảm nào, trường kiếm màu lục trong tay đã sớm tới trước ngực Triệu Tử Long.
"Trở về."
Ngay vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, một tiếng quát lớn vang lên phía sau Triệu Tử Long, chỉ thấy Bàn Vô một tay đè lên vai Triệu Tử Long kéo mạnh ra phía sau, vừa vặn tránh được một kiếm trí mạng này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận