Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 3345: Con đường vô địch - Liễu Bạch truyện ký 5

"Cũng được đấy."
Nhìn Nam Cung Tiên Uấn không hề do dự bước vào, Liễu Bạch lẩm bẩm một tiếng, sau đó đi theo phía sau nàng vào đường hầm màu xanh.
"Thu."
Đứng giữa đường hầm, Liễu Bạch hai tay kết ấn, lập tức đường hầm phía sau hắn sụp xuống cực nhanh, còn Liễu Bạch thì đột ngột tăng tốc độ.
"Nhanh lên, đường hầm sập rồi."
Liễu Bạch tóm lấy Nam Cung Tiên Uấn còn đang chậm rãi tiến lên, đột ngột nhảy vọt, cảnh tượng trước mắt tức khắc thay đổi, sau khi họ vừa ra, đường hầm màu xanh đã sụp đổ trong nháy mắt.
Một lát sau...
"Ta nói là ngoài ý muốn, ngươi tin không?"
Trên một vùng đất bằng phẳng, Liễu Bạch nhìn Nam Cung Tiên Uấn đang bị mình đè dưới thân, khẽ lên tiếng, còn Nam Cung Tiên Uấn thì vô cùng bình tĩnh, nàng chậm rãi cúi đầu nhìn xuống ngọn núi cao vút của mình, mà trên đỉnh núi kia lại có bàn tay của Liễu Bạch.
Phát giác ánh mắt của Nam Cung Tiên Uấn, Liễu Bạch khẽ hắng giọng, lập tức vô ý thức dùng sức nắn bóp, không gian trở nên yên tĩnh lạ thường...
Sắc mặt Liễu Bạch cũng cứng đờ ngay khoảnh khắc đó, chính mình... Sao tự nhiên lại bóp một cái thế này?
"Chí Tôn p·h·áp..."
Ánh mắt Nam Cung Tiên Uấn vô cùng nguy hiểm, ngữ khí lại lạnh lùng vô cùng.
"Ta dựa vào."
Hai mắt Liễu Bạch mở lớn, toàn thân đột ngột bật dậy, sau đó không hề quay đầu bỏ chạy về phía xa.
"Thiên Hỏa Lưu Tinh."
Đôi mắt Nam Cung Tiên Uấn ánh lên tia tức giận, khí tức mạnh mẽ bao quanh người nàng, cả người nàng chậm rãi bay lên không trung, nhìn theo bóng Liễu Bạch đã hóa thành lưu quang phía xa, đưa ngón tay trắng nõn như ngọc nhẹ nhàng điểm một cái.
Trong chốc lát, bầu trời trên đầu Liễu Bạch phát ra một tiếng nổ lớn, từng quả cầu lửa khổng lồ kéo theo đuôi lửa dài dằng dặc từ trên trời giáng xuống, dày đặc như mưa sao băng.
"Ngươi đúng là bà điên, có phải chỉ là bóp một cái thôi sao? Không cần phải lên ngay Chí Tôn p·h·áp chứ?"
Liễu Bạch tránh được hai quả cầu lửa, quay đầu lại mắng, mỗi một quả cầu lửa rơi xuống đều để lại một cái hố sâu hàng trăm dặm, đường kính mấy chục vạn dặm.
Hơn nữa, mỗi quả cầu lửa này đều quấn quanh Chí Tôn p·h·áp nồng đậm đến cực điểm, có nó, cho dù mình cứng rắn chống lại cũng sẽ cực kỳ khó chịu.
Thật là, người này thế mà làm thật với mình.
"Chỉ là bóp một cái?"
Nam Cung Tiên Uấn đứng trên trời, bị tức đến bật cười, cái gì mà "chỉ là bóp một cái"?
Từ đầu đến cuối người này không hề nhận thức được mình sai ở đâu à.
"Chí Tôn p·h·áp, mưa sao băng."
Nam Cung Tiên Uấn đắm mình trong pháp tắc, lực lượng pháp tắc bao quanh người nàng, hai tay càng lúc càng nhanh kết ấn, từng quả cầu lửa trực tiếp chuyển thành màu tím sẫm, cầu lửa màu tím, cho dù còn ở rất xa, cũng khiến Liễu Bạch có cảm giác uy h·iếp đến t·ính m·ạ·ng.
"Chết tiệt chết tiệt, đàn bà đúng là phiền phức, ngực to mà không có não, đây chính là cấm địa hoang cổ đó, động tĩnh lớn thế này, nếu mà đánh thức lũ đáng sợ kia thì xong đời."
Liễu Bạch chợt dừng bước, nhìn về phía Nam Cung Tiên Uấn ở phía xa.
Trong cấm địa hoang cổ này, không chỉ có những chấp niệm chiến hồn còn lưu lại, còn có một số kẻ đáng sợ khác.
Động tĩnh lớn như thế là sợ không đánh thức được bọn kia sao?
"Chí Tôn p·h·áp, Càn Khôn Đại Na Di, đi."
Nhìn những thiên thạch dày đặc trên đỉnh đầu, Liễu Bạch thầm mắng một tiếng, lập tức hai tay kết ấn thật nhanh, pháp tắc không gian trên đỉnh đầu hắn nở rộ, một không gian hư vô hiện ra tức thì.
Và tất cả thiên thạch đều bị không gian hư vô này hút vào.
Theo cái vung tay của Liễu Bạch, thiên thạch vừa biến mất ở phía xa lại một lần nữa hiện ra, theo một loạt tiếng nổ vang lên, Liễu Bạch đều cảm giác được mặt đất dưới chân không ngừng rung chuyển.
Bạn cần đăng nhập để bình luận