Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 1860: Tiến về di tích 1

"Ngươi lấy đâu ra thứ tốt này?" Liễu Bạch mở nắp vò rượu ra, đưa tới trước mũi ngửi một cái, lập tức hai mắt sáng lên. Là người từng trải, hắn ngửi là biết ngay đây là rượu ngon.
"Bí mật." Diệp Lâm cười bí ẩn với Liễu Bạch, còn Liễu Bạch thì im lặng, cầm vò rượu lên ừng ực uống một ngụm lớn, vẻ mặt đầy hưởng thụ.
"Ngon, rượu ngon, rất lâu rồi không có được uống đã khát như vậy." Liễu Bạch ha ha cười nói, đặt vò rượu trước người mình, rõ ràng đã chiếm lấy vò rượu làm của riêng.
"Thời gian còn mười năm, mười năm sau là thời gian ước định. Nếu không phải vì dò xét di tích Thái Ất Huyền Tiên này, ta đã sớm bước vào cảnh giới Thiên Tiên rồi." Liễu Bạch vừa uống rượu vừa nói, hắn sớm mười năm trước đã có khả năng bước vào Thiên Tiên, chỉ là luôn kìm nén tu vi của mình mà thôi.
"Mười năm sao? Cũng đủ rồi, vậy cứ mười năm đi, ta đi trước, thời gian đang gấp." Diệp Lâm nói xong, chẳng nể nang gì Liễu Bạch mà quay người rời đi, còn Liễu Bạch thì cười nhạt một tiếng.
Tạm biệt Liễu Bạch, Diệp Lâm lập tức không ngừng nghỉ đi đến đảo nhỏ bắt đầu bế quan, vừa mới đột phá cần củng cố lại tu vi. Mười năm thời gian đối với hắn mà nói tuy có hơi ngắn, nhưng cũng đủ rồi.
Nhắm mắt lại, Diệp Lâm yên lặng ngồi xếp bằng trong động phủ của mình, thời gian bên ngoài cứ từng ngày trôi qua, còn Diệp Lâm thì không hề nhúc nhích. Mười năm thời gian đối với một vị tiên mà nói bất quá chỉ như cái chớp mắt.
Trong chớp mắt, mười năm thời gian trong nháy mắt đã qua. Ngày này, Liễu Bạch đang đứng trên đảo nhỏ cùng Gia Cát Vân trò chuyện, Diệp Lâm từ trong động phủ bước ra.
"Xem ra đã chuẩn bị xong, nếu vậy, tiền bối vậy chúng ta xin cáo lui trước." Nhìn Diệp Lâm đối diện đang đi tới, Liễu Bạch cười nhạt với Gia Cát Vân, còn Gia Cát Vân thì tùy ý vung tay, lại lần nữa nằm xuống ghế của mình.
"Đi đi." Hai người nhìn nhau cười một tiếng, Diệp Lâm hướng Gia Cát Vân hành lễ cáo từ, rồi cùng nhau rời đi.
"Tiểu gia hỏa này thật không đơn giản, nói cho đúng thì, ta cũng không có tư cách gọi hắn là tiểu gia hỏa nữa rồi." Gia Cát Vân nhìn theo bóng lưng Liễu Bạch mà thầm nghĩ trong lòng.
"Người kia đã liên lạc với ta, đi theo ta đi." Liễu Bạch nói xong, Diệp Lâm liền đi theo Liễu Bạch cùng nhau đi vào sâu trong tinh không. Lần này không thể hành động để bất cứ ai biết, cho nên hai người họ đi rất kín đáo.
Cuối cùng, sau khi đi ròng rã một tháng, Diệp Lâm và Liễu Bạch cuối cùng cũng nhìn thấy một chiếc chiến thuyền màu trắng bạc dừng trên một ngôi sao. Chiếc chiến thuyền này toàn thân trắng bạc, nhìn vô cùng lộng lẫy chói mắt.
"Các ngươi đã đến rồi, không có ai đi theo chứ?" Thiên Khải đột nhiên xuất hiện phía sau hai người, trầm giọng nói. Lần này hắn gọi Liễu Bạch và Diệp Lâm cũng tương tự như một loại đánh bạc. Hắn cược Diệp Lâm và Liễu Bạch sẽ không đem việc này nói cho những người khác.
Một tòa di tích Thái Ất Huyền Tiên, giá trị không thể đo lường được. Nếu tin tức này mà bị lan ra ngoài, những Thái Ất Huyền Tiên kia sẽ đích thân xuất thủ ngay.
"Yên tâm đi, chúng ta không ngốc." Liễu Bạch cười nhạt nói, mình bây giờ cánh còn chưa đủ lông đủ cánh, đương nhiên sẽ không làm những chuyện ngu xuẩn này, người này sau lưng có Thái Ất Huyền Tiên, bọn họ mà tiết lộ tin tức thì người này sẽ lật bàn ngay, kêu thế lực sau lưng tiêu diệt Tử Vân Tinh hệ còn dễ dàng hơn.
"Ừm, đã vậy, vậy thì đi thôi, lần này chỉ có ba người chúng ta, hơn nữa đến lúc đó ta cũng sẽ đi xem qua cái di tích Thái Ất Huyền Tiên đó, chưa có bất kỳ biến động nào, vẫn chưa bị những người khác phát hiện." Thiên Khải nghe Liễu Bạch nói vậy mới thở dài một hơi thản nhiên nói, đối với Diệp Lâm, hắn càng tin tưởng Liễu Bạch hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận