Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 3130: Con đường vô địch - riêng phần mình phát huy

Chương 3130: Con đường vô địch - riêng phần mình phát huy "Các ngươi bốn người cứ yên tâm đột phá, về phần an toàn, cứ để chúng ta đảm bảo."
"Nếu những kẻ xâm nhập kia không quấy rầy thì tốt, còn nếu bọn chúng dám quấy rầy, thì vừa hay ta sẽ thử xem thực lực của chúng."
Diệp Lâm mặt đầy tự tin cười nói, nụ cười tự tin của Diệp Lâm cũng giúp mọi người trong lòng an ủi phần nào.
Thánh Vân Sơn nằm ở hậu phương Tử Tiêu thành, tổng cộng có bốn ngọn núi, bốn ngọn núi liên kết với nhau, là nơi thích hợp nhất để đột phá.
Bốn ngọn núi hỗ trợ lẫn nhau, cho dù một bên gặp nguy hiểm thì ba bên còn lại đều có thể kịp thời ứng cứu.
"Để đảm bảo an toàn, mọi người hãy dùng hết các thủ đoạn của mình, lúc này không cần phải giấu diếm."
Diệp Lâm nhìn mọi người, có ý nói, người lăn lộn được đến mức này, trong tay ai mà chẳng có vài món đồ trấn đáy hòm?
Tiếp theo là lúc để bọn gia hỏa này tự phát huy, Diệp Lâm tin rằng, bọn gia hỏa này sẽ không khiến hắn thất vọng.
Nghe Diệp Lâm nói vậy, mọi người bên dưới đều lộ ra vẻ thần bí mỉm cười, thủ đoạn của bọn họ có lẽ còn rất nhiều đấy.
"Được, cứ quyết định như vậy, mọi người đi bố trí trước đi, sau đó chúng ta chỉ việc chờ mấy con cá lớn kia cắn câu thôi."
"Còn bốn người các ngươi là nhân vật chính trong chuyện này, không miễn cưỡng, nếu không chắc chắn thì có thể rút lui ngay."
Diệp Lâm nhìn bốn người Tùy Tâm trước mặt, mặt đầy trịnh trọng nói, Độ Kiếp không phải trò trẻ con, mà là chuyện có thể thật sự chết người đấy.
Dù tình thế bây giờ nghiêm trọng, Diệp Lâm cũng không muốn ép buộc bốn người trước mắt, biết rõ không chắc chắn mà vẫn cố đột phá thì rất có thể sẽ vẫn lạc, vậy thì thiệt hại lớn.
"Thí chủ cứ yên tâm, chúng ta dám đến đây, tự nhiên là đã có nắm chắc."
Tùy Tâm hai tay chắp lại, khẽ nói, ba người còn lại cũng đầy tự tin gật đầu với Diệp Lâm.
Đột phá là chuyện của bản thân họ, đương nhiên họ phải lo lắng hơn ai hết, dám đến đây thì tức là đã có sự chuẩn bị đầy đủ.
Nếu không thì, họ cũng không muốn phí công chịu chết.
Chết dưới thiên lôi sao? Chỉ nghĩ thôi đã thấy sợ rồi.
"Vậy là được."
Diệp Lâm nói xong, bốn người trước mặt liền đi về phía Thánh Vân Sơn, bọn họ cần chuẩn bị kỹ càng mới được.
Phàm là liên quan đến lôi kiếp, đều không phải là chuyện nhỏ.
Sau khi bốn người rời đi, mọi người phía dưới cũng tản ra, đi khắp Tử Tiêu thành và xung quanh Thánh Vân Sơn, không biết đang làm gì.
"Thật xin lỗi, vừa nãy ta đã hơi xúc động."
Thấy mọi người đã đi, Phong Tịch sau một hồi cũng bình tĩnh trở lại, hắn đầy vẻ áy náy nhìn Diệp Lâm.
"Ta không để bụng đâu, đột phá không phải là chuyện đùa, sơ sẩy một chút là có thể thân tử đạo tiêu."
"Ngươi quá quan trọng đối với chúng ta, ta không muốn ngươi chết dưới lôi kiếp, cái chết của bọn họ không phải lỗi của ngươi, nếu muốn trách thì trách những kẻ xâm nhập đáng ghét kia."
"Nên điều chỉnh lại bản thân cho tốt đi."
Diệp Lâm vỗ vai Phong Tịch, khẽ nói, được Diệp Lâm an ủi, ánh mắt Phong Tịch dần kiên định.
"Đi thôi, lão gia tử trước khi đi có cho ta một món đồ chơi thú vị, vừa hay ta để lũ chó chết kia biết tay."
Cô độc Phong cười lớn một tiếng rồi đi xuống.
"Ta cũng đi chuẩn bị một chút, trong Vạn Độc đạo pháp, ta cũng ngộ ra được vài thứ, vừa hay bắt bọn chúng ra thí nghiệm."
Độc Tôn lộ ra nụ cười với hàm răng trắng, hắn tu luyện độc đạo, không ra tay thì thôi, một khi đã ra tay thì sẽ có vô số sinh linh phải đồ thán.
Nhưng đối với đám người kia, hắn giết mà trong lòng chẳng có chút cảm giác tội lỗi nào.
Thậm chí còn có cảm giác thoải mái quỷ dị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận