Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 2045: Hồng Bá Thiên truyền ra ngoài 5

"Đồ bỏ đi, đồ bỏ đi, cái đồ bỏ đi này thật là ngỗ ngược, không biết trên dưới, vừa mới tới đã như vậy càn rỡ, căn bản không coi ta đây là nhị ca ra gì, vậy sau này còn chịu nổi sao?" Phong Vũ không chút khách khí nổi giận mắng, nghĩ hắn đường đường là con thứ hai của thái thượng trưởng lão Phượng Hoàng nhất tộc, cho dù tộc trưởng Thái Ất Kim Tiên bình thường thấy hắn cũng phải khách khách khí khí. Hắn khi nào chịu qua cái loại khí này? Ngày thường ai dám đối xử với hắn như vậy nói chuyện? Lần trước có một tên Thái Ất Huyền Tiên nói với hắn như vậy giờ thì mồ mả cỏ đã dài ba mét rồi. Bất quá cái tên Hồng Bá Thiên này, hắn thật sự không có biện pháp nào.
Mà phía sau hắn, lão nhân thì một mặt im lặng, thân là con thứ hai của thái thượng trưởng lão, sinh ra thân phận tôn quý, trong cơ thể càng chảy xuôi dòng máu Chân Hoàng tôn quý, thiên tư xưa nay vô song. Theo lý thuyết hơn ba vạn tuổi, kém nhất cũng phải là Thái Ất Huyền Tiên, thế nhưng những năm gần đây chỉ lo ăn uống chơi bời, uổng phí hết cái thiên phú tốt kia, đến bây giờ cũng chỉ là Chân Tiên. Uổng phí hết thiên tư tốt nhất cùng với tài nguyên dồi dào. Mà tam công tử đâu? Khi được thái thượng trưởng lão đón về cũng chỉ mới là Địa Tiên cảnh giới, bây giờ mấy trăm năm trôi qua, tu vi đã bước vào Thiên Tiên trung kỳ, không bao lâu nữa sẽ có thể bước vào Chân Tiên. Thảo nào tam công tử mắng ngươi là đồ bỏ đi. Bất quá lời này lão nhân cũng chỉ dám nghĩ trong lòng một chút thôi, nói ra thì tuyệt đối không dám, hắn cũng chỉ là người hộ đạo của Phong Vũ mà thôi, nếu chọc giận Phong Vũ, mình cũng không có kết cục tốt. Mặc dù hắn là Thái Ất Huyền Tiên, nhưng trong Phượng Hoàng nhất tộc, Thái Ất Huyền Tiên còn nhiều, muốn đổi hắn thì tùy tiện liền đổi. Uy danh của Phượng Hoàng nhất tộc vang vọng toàn bộ Hoàn Vũ Tinh Hà, nội tình càng không có mấy thế lực nào so sánh được, cường giả nhiều vô kể, Thái Ất Huyền Tiên mà thôi, cũng không phải là không có.
Đi vào đại điện bên trong, Hồng Bá Thiên lúc này mới thu liễm một chút, thu hồi cái bộ dạng lục thân không nhận kia, cả người trông rất biết điều. Mà phía trên đại điện thì ngồi một người đàn ông trung niên, người đàn ông trung niên lẳng lặng ngồi đó, quanh thân dòng sông thời gian lưu chuyển, cả người trông không chân thật, nhưng lại quả thật đang ngồi ở chỗ đó. Ở giữa hư ảo và chân thật không ngừng biến hóa, thần bí khó lường.
"Cha, lần này gọi con tới có chuyện gì không?" Hồng Bá Thiên tùy ý tìm một chỗ trống ngồi xuống, từ trên bàn cầm một tiên quả cực phẩm tiên giai lên ăn.
"Con trai ta, hắn dù sao cũng là huynh trưởng của ngươi, bình thường cố gắng khách khí một chút." Người đàn ông trung niên phía trên mở to mắt ôn nhu nói, trong đôi mắt tràn đầy sự hiền hòa. Nhớ ngày đó hắn dẫn đầu Phượng Hoàng nhất tộc rời khỏi Huyền Hoàng đại thế giới gặp phải cường địch, mà lúc đó thê tử lại vừa đúng lúc mang thai đôi, tình huống lúc ấy khẩn cấp, địch nhân lại là nhắm vào hài tử của mình. Cho nên trong tình thế cấp bách, hắn chỉ có thể ném Hồng Bá Thiên lại để hấp dẫn hỏa lực. Còn mình thì mang theo nhị nhi tử rời đi. Từ đó, hắn liền cho rằng Hồng Bá Thiên đã chết rồi, cả người bởi vậy rơi vào sự tự trách sâu sắc, thê tử cũng là lần đầu vì việc này mà bất hòa với hắn. Về sau, Hồng Bá Thiên được tìm thấy, khi nhìn thấy đứa con thứ ba từng bị mình vứt bỏ còn sống sờ sờ đứng trước mặt hắn, nội tâm hắn đừng nhắc tới vui mừng cỡ nào. Thảo nào trước đó hắn theo dòng sông thời gian không ngừng tìm kiếm vết tích của đứa con thứ ba, tìm ức vạn năm mà không có chút manh mối, thì ra từ đầu đến cuối, đứa con thứ ba không hề chết, chỉ là thần hồn bị phong tồn, ngay cả dấu ấn của bản thân cũng bị phong tồn, dòng sông thời gian không có người đó nên tìm không thấy. Thảo nào mò không ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận