Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 747: Sương mù dày đặc

"Tiểu hữu, hôm nay ngươi đã cho ta một bài học, duyên phận cũng chỉ đến thế, người có duyên không phải là ngươi, nhưng ngươi còn thông minh hơn cả người có duyên."
"Có vài lời, trong lòng hiểu rõ là được rồi, không cần nói rõ ràng quá vậy."
"Vật này cho ngươi, sau này nếu gặp phải nguy cơ không cách nào giải quyết, có thể mở nó ra, ta sẽ giúp ngươi một tay."
Lão giả nói xong, ném cho Diệp Lâm một cái túi gấm, chắp tay nhìn về phía hồ nước trước mắt, chậm rãi đưa bàn tay già nua ra, chậm rãi nắm chặt, toàn bộ hồ nước đột nhiên rung động dữ dội.
Sau một khắc, hồ nước nổ tung, toàn bộ cá trong đó đều bị đánh chết, không còn một con.
"Tiểu hữu, ngày sau, ngươi ta sẽ còn gặp lại, về đi."
Diệp Lâm lặng lẽ nhìn cảnh tượng này, sờ cằm suy tư.
Nhìn chiếc túi gấm trong tay, hắn chìm vào trầm tư.
Đến khi lấy lại tinh thần, Diệp Lâm phát hiện mình đang ở trong một ngọn núi hoang, còn bản thân đang nằm trên mặt đất, Đế Giang vẻ mặt lo lắng nhìn mình.
"Lão đại, cuối cùng ngươi cũng tỉnh lại rồi lão đại, suýt chút nữa làm ta sợ muốn chết, lão đại mà ngươi chết thì ta biết làm sao bây giờ? Ta còn bao nhiêu là tiên... A không đúng."
Ý thức được mình lỡ lời, Đế Giang đột ngột ngậm miệng.
Nhìn Đế Giang đang ghé trên ngực mình, Diệp Lâm xoa xoa đầu, chậm rãi đứng lên, nhìn xung quanh cảnh vật lạ lẫm, hắn phát hiện mình căn bản chưa từng đến đây.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Diệp Lâm lập tức hơi nghi hoặc hỏi Đế Giang.
"Đậu phộng, lão đại ngươi sẽ không phải là mất trí nhớ rồi chứ? Vậy ngươi có nhớ hay không là muốn để ta làm thánh thú khí vận của nhân tộc?"
Nghe thấy câu hỏi của Diệp Lâm, Đế Giang cực kỳ hoảng sợ, Diệp Lâm tuyệt đối đừng mất trí nhớ a, nhỡ Diệp Lâm mất trí nhớ rồi quỵt nợ thì sao? Nếu thật vậy thì mình khóc cũng không có chỗ mà khóc.
"Đừng có ba hoa, nói đi, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?"
Diệp Lâm nhìn Đế Giang trước mắt mang đầy vẻ trẻ con, có chút bất đắc dĩ, nhấc Đế Giang lên tay.
"Lão đại, ngươi dẫn ta tới trung tâm của Bồng Lai đảo, nhưng vừa đến trung tâm, ngươi liền đột nhiên hôn mê, ngã thẳng xuống ngọn núi hoang này, ngươi có biết ngươi đã hôn mê nửa tháng không?"
"Suýt chút nữa làm ta sợ chết khiếp."
Nghe lời Đế Giang nói, Diệp Lâm sờ ngực mình, lập tức lấy ra một cái túi gấm từ trong ngực.
Nhìn chiếc túi gấm trong tay, Diệp Lâm thở dài một hơi, đây không phải là mơ.
Và hắn lại cảm thán vị lão giả kia rốt cuộc có tu vi thế nào? Có thể khiến mình rơi vào hôn mê mà không hay biết chút nào? Đưa ý thức của mình tiến vào một tầng không gian khác?
Thủ đoạn như thế, quả thật quá mức đáng sợ.
Nếu lão giả kia muốn giết mình, chẳng qua cũng chỉ là trong nháy mắt thôi.
"Lão đại, lão đại ngươi làm sao vậy? Chẳng lẽ ngươi biến thành đồ ngốc rồi sao lão đại?"
Đế Giang nóng lòng như lửa đốt, Diệp Lâm này hôn mê một hồi, sao lại trở thành đần độn vậy?
Cứ thế mà yên tĩnh đứng một chỗ bất động? Sẽ không phải thật sự biến thành ngốc nghếch đấy chứ?
Câu nói kia của lão giả rốt cuộc là ý gì? Ngày sau chúng ta sẽ còn gặp lại?
Tuy thời gian tiếp xúc với lão giả không dài, nhưng hắn có thể cảm nhận được dã tâm của lão giả, lấy toàn bộ thế giới làm bàn cờ, đó là một bút tích lớn nhường nào?
Mà tiên môn dường như là một cái bẫy, người phi thăng, sẽ bị chém giết? Rốt cuộc trong đó có bí mật gì?
Mọi thứ dường như đều bao phủ trong sương mù dày đặc, mình trong suy nghĩ của lão giả đến cùng đóng vai nhân vật gì?
Nghĩ nửa ngày, phát hiện cái gì cũng không nghĩ ra, Diệp Lâm dứt khoát không nghĩ nữa, dù sao nghĩ cũng không thông, lần này mình lấy được túi gấm trợ giúp cũng rất lớn.
Tu vi của lão giả kia chắc hẳn đã thông thiên, đến lúc đó, mình cũng coi như có thêm một lá bài tẩy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận