Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 3356: Con đường vô địch - Liễu Bạch truyện ký 16

"Cõng Liễu Bạch, Nam Cung Tiên Uấn trong miệng mắng thầm, một mình nàng ở bên ngoài khổ sở ngăn cản con Cùng Kỳ kia, còn Liễu Bạch thì hay, một thân một mình lén lút tiến vào thiên trì bên trong uống say mèm."
"Chết tiệt, tiên lực hao hết, cõng người này căn bản chạy không được bao xa."
Nam Cung Tiên Uấn hơi biến sắc mặt, tu sĩ Thái Ất Huyền Tiên với pháp tắc quấn thân, nàng cõng Liễu Bạch phải mọi lúc chống cự lực lượng pháp tắc trên người Liễu Bạch.
Vốn dĩ nàng đã gần như đến giới hạn, hiện tại còn phải ngạnh kháng cái lực lượng pháp tắc này lại muốn tránh né Cùng Kỳ truy kích, cứ tiếp tục như vậy sớm muộn cũng bị Cùng Kỳ đuổi kịp xé xác mà ăn.
Tiếp tục thế này cũng không phải là cách.
"Rống."
Ngay sau đó, phía sau Nam Cung Tiên Uấn truyền đến một tiếng rống giận dữ, đợi đến lúc Nam Cung Tiên Uấn vội quay đầu nhìn lại, thì thấy Cùng Kỳ đã há to miệng tới gần sau lưng nàng.
"Chí Tôn pháp..."
Nam Cung Tiên Uấn còn chưa nói xong liền cảm giác lưng truyền đến một luồng sức mạnh lớn, toàn bộ thân hình không kiểm soát ngã nhào về phía trước, thân thể hung hăng nện trên mặt đất lộn vài vòng.
Liễu Bạch cũng bị nàng tiện tay ném ra xa.
"Chết tiệt."
Nam Cung Tiên Uấn sắc mặt khó coi nằm rạp trên đất nhìn Cùng Kỳ ở phía xa, không biết bao lâu rồi, nàng đã bao lâu chưa chật vật như vậy.
Cùng Kỳ bước từng bước nặng nề về phía nàng, trong đôi mắt to tràn đầy sát ý lạnh lẽo, sát ý không hề che giấu chút nào.
Hai mắt Nam Cung Tiên Uấn thoáng lộ ra vẻ kiêng kỵ, hiện tại nàng đã gần như đến giới hạn, con Cùng Kỳ này hoàn toàn không phải đối thủ.
"Đừng tới đây."
Nam Cung Tiên Uấn cầm mặt dây chuyền trên cổ chỉ về phía Cùng Kỳ trước mắt, cảnh cáo nói.
"Đây chính là cực phẩm Vô Lượng Khí, nếu ta dùng tâm đầu chi huyết thúc đẩy, dù ngươi là Cùng Kỳ cũng chắc chắn phải chết không nghi ngờ."
Nam Cung Tiên Uấn vừa cảnh cáo Cùng Kỳ vừa lùi lại, nếu mình dùng tâm đầu chi huyết thúc đẩy cái cực phẩm Vô Lượng Khí này, thì dù là Cùng Kỳ cũng phải chết.
Nhưng chính mình cũng phải gánh chịu cái giá tương ứng, cái giá này quá nặng nề, cho dù là nàng cũng gánh không được.
Hy vọng Cùng Kỳ có thể thức thời một chút, nếu không thì dù nàng có liều mạng bị thương nặng cũng muốn chém chết cái thứ xa lạ này.
Nam Cung Tiên Uấn thấy hai mắt Cùng Kỳ đầy vẻ kiêng kỵ đứng tại chỗ không nhúc nhích, còn tưởng rằng uy hiếp của mình có tác dụng, trong mắt nàng hiện lên vẻ vui mừng, chậm rãi tiến lại gần Liễu Bạch ở đằng xa.
Chỉ cần Cùng Kỳ sợ hãi thì dễ nói chuyện, chỉ cần Cùng Kỳ sợ hãi vậy mình có thể an toàn rời đi.
Chờ lần này mình đi, lần sau gặp mặt nhất định phải chém con Cùng Kỳ này.
Nam Cung Tiên Uấn tay cầm mặt dây chuyền từng bước một lùi lại, đợi đến khi lùi đến phía sau mới ngồi xổm người xuống, mò tìm Liễu Bạch.
"Ơ? Người này đâu?"
Tìm kiếm nửa ngày mà không sờ thấy người Liễu Bạch, sắc mặt Nam Cung Tiên Uấn cứng đờ, sau đó quay đầu nhìn, thì thấy Liễu Bạch tay cầm bình rượu đứng sau lưng mình, mắt lờ đờ nhìn Cùng Kỳ ở đằng xa.
"Ngươi tỉnh rồi à?"
Thấy Liễu Bạch tỉnh, hai mắt Nam Cung Tiên Uấn sáng lên, chỉ cần Liễu Bạch tỉnh là tốt rồi, đến lúc đó bằng vào Liễu Bạch thì ngăn cản Cùng Kỳ không phải việc khó.
Nàng cũng có thể nhân cơ hội khôi phục chút sức lực.
"Ừ... con lão hổ...lớn thật... nấc~"
Liễu Bạch thân thể lắc lư một chút, nhìn Cùng Kỳ ở đằng xa, thốt lên một tiếng đầy thán phục.
Ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, sắc mặt Nam Cung Tiên Uấn tối sầm, người này xem ra vẫn chưa hết cơn say.
"Lão hổ lớn, đi chơi đùa với ta."
Liễu Bạch tay cầm bình rượu từng bước đi về phía Cùng Kỳ, thân thể xiêu vẹo, Nam Cung Tiên Uấn sợ hãi hắn ngã ra đấy ngủ mất.
"Chém."
Liễu Bạch vung tay lên, không gian trước mặt xuất hiện ba giọt bọt nước nhỏ, bọt nước cứ như vậy yên tĩnh lơ lửng trước người hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận