Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 3405: Con đường vô địch - Lý Tiêu Dao biểu diễn cá nhân 11

Chương 3405: Con đường vô địch - Lý Tiêu Dao biểu diễn cá nhân 11 Sau khi đáp ứng Vương Thiên, Diệp Lâm liền lập tức truyền âm cho Lý Tiêu Dao.
Nhận được truyền âm của Diệp Lâm, hai mắt Lý Tiêu Dao hiện lên một tia thần sắc vẫn chưa thỏa mãn, chính mình còn chưa diễn xong đâu đã muốn kết thúc? Chẳng lẽ kỹ xảo của mình không tốt?
Đáng tiếc, mình diễn hay như vậy mà bọn họ lại không nhìn ra, thật tức chết ta.
Thu hồi cảm xúc, Lý Tiêu Dao đầu người nắm chặt hai tay Thạch Vân Tâm, mặt đầy trịnh trọng nói:
"Sư tỷ, ngươi là người tốt, ta không muốn làm tổn thương ngươi, ngươi đi xuống đi."
Lý Tiêu Dao vừa dứt lời, hai mắt Thạch Vân Tâm từ vui mừng vừa nãy chuyển thành không thể tin.
Vừa rồi nàng còn tưởng rằng Lý Tiêu Dao đã nghĩ thông, mà bây giờ nàng nhìn thấy pháp tắc nhảy lên trên cánh tay mình thì hai mắt tràn đầy bất khả tư nghị.
Pháp tắc không phải chỉ có Thái Ất Huyền Tiên mới có được sao?
Chẳng lẽ... Chẳng lẽ...
Nghĩ thông suốt, nàng tất cả đều đã hiểu ra.
"Sư... Gặp lại."
Thạch Vân Tâm buông tay Lý Tiêu Dao, cũng không quay đầu lại rời đi.
"Ta chọn nhận thua, lui khỏi chiến đấu."
Thạch Vân Tâm vừa nói xong liền rời khỏi lôi đài.
"Thạch Vân Tâm nhận thua? Ai, Thạch Vân Tâm này vẫn quá mềm lòng, vậy mà lại như vậy mà thối lui, đáng tiếc."
"Thạch Vân Tâm lui là không đành lòng giết Lý Tiêu Dao, ai, mềm lòng có đôi khi không phải là chuyện tốt."
"Đáng tiếc, đáng tiếc, Lý Tiêu Dao giờ phút này đang yếu đuối nhất, nếu xuất thủ nhất định thành công, ai."
Một đám vương gia tử đệ xem chiến đều lắc đầu thở dài, tiếc nuối vì sao lại muốn nhận thua?
Rõ ràng chỉ thiếu chút nữa là đắc thủ, hiện tại nhận thua thật là đáng tiếc.
Bất quá bọn họ đều đổ hết mọi nguyên nhân lên việc Thạch Vân Tâm mềm lòng không muốn giết Lý Tiêu Dao.
Ngay cả tộc trưởng phía trên nhìn Thạch Vân Tâm cũng mang theo chút vận vị khó hiểu, nhận thua?
Mà giờ khắc này, Thạch Vân Tâm cúi đầu đứng tại trung tâm đệ tứ mạch, bốn phía tất cả đều là từng ánh mắt dò xét.
Có phẫn nộ, có chán ghét, có sát ý, có tiếc nuối vì rèn sắt không thành thép, có thất vọng, có căm hận.
Đủ kiểu ánh mắt hội tụ một chỗ khiến Thạch Vân Tâm đến dũng khí ngẩng đầu cũng không có.
"Ngươi... Ai, trở về đi, sau này Bạch Vân tông của ngươi và Vương gia ta sẽ không lui tới, về sau Bạch Vân tông ngươi thế nào tự xem mà xử lý."
"Ngươi cũng đi theo ta nhiều năm như vậy, ta cũng không giết ngươi, trở về đi, đều là người sống vài vạn năm còn ngu ngốc như vậy, người ta làm gì cũng vì lợi ích của chính mình, phải gánh chịu đại giới."
Nữ tử váy trắng vừa rồi đang lạnh lùng nhìn Thạch Vân Tâm, âm thanh lạnh lẽo vang lên, âm thanh giống như một cái chùy nặng nện vào tim nàng.
Nàng theo vị tiểu thư trước mắt đã hơn vạn năm, tình cảm hơn vạn năm cũng không ngăn được một trận thắng bại, vị tiểu thư này ngược lại thật tàn nhẫn, Bạch Vân tông vất vả chuẩn bị cho nàng hơn vạn năm, đến bây giờ lại bị tùy ý vứt bỏ.
"Dạ, tiểu thư."
Thạch Vân Tâm gật đầu, xoay người rời đi.
"Cuồng Mãng giao cho ngươi, trận cuối cùng giết hắn, nhớ kỹ, tuyệt đối không thể thua, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai mà giết hắn, trận này thua chúng ta sẽ không còn gì hết."
Người của đệ tứ mạch đều nhìn về phía một thanh niên có thân hình khôi ngô mà dặn dò.
Mà thanh niên được gọi là Cuồng Mãng hai mắt hiện lên một tia lệ khí, nặng nề gật đầu.
"Yên tâm đi, ta cam đoan để tên kia chết không có chỗ chôn, đến toàn thây cũng không thể lưu lại."
Nói xong, thanh niên nhảy lên, thân thể nặng nề nện xuống lôi đài, nhấc lên một mảng lớn tro bụi.
"Tiểu tử ngươi ngược lại là tâm tư âm hiểm, luôn che giấu tu vi? Hiện tại đem tu vi của ngươi toàn bộ phóng thích đi, để ta xem xem ngươi đến cùng là tu vi gì?"
"Tốt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận