Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 2302: Sau cùng tạm biệt

"Chuyện đó sao có thể được." Diệp Lâm đi theo sau lưng Gia Cát Vân, ngượng ngùng cười nói, hắn cũng không biết nên nói gì để trả lời Gia Cát Vân. Nói cho cùng, trong lòng hắn cũng không thật sự thừa nhận Gia Cát Vân là sư phụ của mình, đời này của hắn, sư phụ chỉ có hai người. Mà Gia Cát Vân giúp đỡ hắn cũng ít ỏi, tựa như Gia Cát Vân nói, chỉ có danh sư đồ chứ không có tình sư đồ. Cả hai ở giữa cũng không có vướng mắc gì, cho dù Diệp Lâm không đến gặp hắn, không đến từ biệt cũng là chuyện dễ hiểu. Đi theo Gia Cát Vân đến trước một cái sơn động, Gia Cát Vân mò vào trong động, lát sau Gia Cát Vân đi ra, trong tay ôm hai bình rượu lớn. "Đến, uống với ta một bữa, lão già ta có thể chưa từng được uống rượu, sư nương của ngươi không cho, nhưng hôm nay vừa vặn sư nương của ngươi không có nhà, uống thỏa thích với ta một bữa." Gia Cát Vân cười ném cho Diệp Lâm một vò rượu, Diệp Lâm vội vàng tiếp lấy. Lập tức mở nắp ra uống ừng ực một tràng. "Rượu ngon." Rượu ngon vào cổ họng khiến hai mắt Diệp Lâm sáng lên, rượu này khác với những loại rượu khác, rượu mà Gia Cát Vân đưa cho mình khi vào cổ họng rất êm dịu, rất mềm mại, không hề có cảm giác cay. Mà còn trong rượu còn tràn ngập một mùi hương kỳ lạ, cảm giác ngon vô cùng. Đối với Diệp Lâm vốn không biết uống rượu mà nói, uống rượu cũng chỉ là nếm hương vị thôi, dù sao những thứ cao cấp hơn, hắn cũng không thưởng thức được. "Ha ha ha, nhóc con, rượu này là do chính tay ta ủ, người khác dù có dùng gì cũng không đổi được, ngươi cũng xem như có phúc." "Hai đứa nhóc các ngươi, đều là người trọng tình nghĩa, ngay trước khi ngươi đến, người bạn của ngươi cũng vừa rời đi, một tên gọi Liễu Bạch, từng là thánh tử của Thương Khung thánh địa chúng ta." "Phục Ma tên kia vẫn còn trẻ quá, từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đã biết, ngươi không phải vật trong ao, thằng nhóc kia cũng vậy." "Nhưng mà lão già Phục Ma không tin, hắn còn định dốc toàn bộ sức mạnh của thánh địa để bồi dưỡng Liễu Bạch, từ đó mưu đồ bồi dưỡng một Kim Tiên để làm lớn mạnh Thương Khung thánh địa ta." "Nhưng đến giờ thì công dã tràng, thằng nhóc đó hôm qua tới, cùng chúng ta có một cuộc tạm biệt cuối cùng, sau khi hắn đi, ta biết, ngươi sớm muộn gì cũng quay lại." Gia Cát Vân cầm vò rượu cười nói, mặt của hắn cũng dần chuyển sang ửng hồng, đồng thời khi nói viền mắt cũng ướt đẫm. Nếu như không có thằng nhóc này, có lẽ mình vẫn như trước đây thôi, có lẽ... Nghĩ một hồi, hắn mạnh mẽ uống thêm vài ngụm, sau đó hắn chỉ vào Diệp Lâm, còn định nói gì đó, nhưng ngay sau đó hai mắt nhắm nghiền rồi gục xuống bàn rượu bất tỉnh. Vò rượu trong tay cũng bị đánh rơi trên đất, trong chốc lát một mùi rượu nồng nặc tràn ngập khắp nơi. Diệp Lâm nhìn vò rượu cười cười, không nói gì thêm. Về cơ bản không tồn tại loại rượu nào có thể làm say được Chân Tiên, dù có tồn tại, cũng không phải thứ Gia Cát Vân có thể lấy được. Đây gọi là, rượu không say người người tự say mà. "Ta phải đi, ngài bảo trọng, cùng sư nương thật vui vẻ sinh sống, làm một đôi thần tiên quyến lữ chân chính." "Cái này cho ngài xem như chút kỷ niệm đi." Nghĩ một lát, Diệp Lâm lấy từ trong nhẫn không gian ra một viên đan dược đặt trước mặt Gia Cát Vân. Viên thuốc này có thể bảo mệnh một lần, cũng coi như để rõ ràng tình cảm giữa hắn và Gia Cát Vân. "Ta đi đây, lão đầu, sau này có cơ hội gặp lại." Diệp Lâm lẩm bẩm, nói xong liền lấy áo khoác đắp cho Gia Cát Vân, ngay lập tức không ngoảnh đầu lại mà rời đi. Mặt trời lặn xuống núi, tại chỗ để lại một cái bóng dài, cho đến khi bóng người biến mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận