Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 4306: Con đường vô địch - các ngươi kích động cái gì? Tránh ra, ta muốn trang bức

Chương 4306: Con đường vô địch - các ngươi kích động cái gì? Tránh ra, ta muốn trang bức.
Những điều khó chịu này chỉ là vì ở Thủy Tuyền bí cảnh không tìm được gì cả. Còn có một nhóm càng thêm khó chịu, đó là ở Thủy Tuyền bí cảnh không những không tìm được đồ vật, mà còn sau khi đi ra thì lệnh bài cũng bị người cướp đi, đồng nghĩa với việc không có danh ngạch tiến vào khu vực thứ hai. Những thiên kiêu này mới là muốn chết đến nơi. Không những ở Thủy Tuyền bí cảnh không tìm được gì, mà còn mất cả danh ngạch của mình. Quả thực là sỉ nhục. . .
"Nghĩ không ra, thời gian năm trăm năm nhanh như vậy."
Bên này, Diệp Lâm từ từ mở mắt trong động phủ. Năm trăm năm này hắn chìm đắm trong tu luyện không thể kiềm chế, rong chơi trong biển pháp tắc, căn bản không để ý thời gian. Không ngờ nhanh như vậy, thời gian năm trăm năm đã trôi qua. Còn thiếu một chút nữa là có thể bước vào Kim Tiên tầng ba, đáng tiếc, nếu cho ta thêm năm trăm năm, nhất định có khả năng bước vào Kim Tiên tầng ba.
Cẩn thận thể nghiệm tu vi bản thân, Diệp Lâm thở dài một tiếng, chỉ thiếu chút như vậy là đến ngưỡng cửa, nếu cho hắn thêm năm trăm năm, nhất định có thể bước vào cảnh giới Kim Tiên tầng ba. Bất quá đáng tiếc, thời gian không đợi người. Hắn hiện tại chỉ có thể tạm dừng tu luyện. Cái Thủy Tuyền Tinh này thật là thứ tốt. Trước khi tiến vào Thủy Tuyền bí cảnh, bản thân mới vừa đột phá Kim Tiên tầng hai, mà bây giờ chỉ mới trải qua năm trăm năm, bản thân đã mò tới cánh cửa Kim Tiên tầng ba.
Bất quá Diệp Lâm cũng sẽ không vì đột phá Kim Tiên tầng ba mà từ bỏ lần này vào bí cảnh. Bởi vì hắn có dự cảm, lần này bí cảnh e rằng còn trân quý hơn lần trước, đồ vật bên trong càng trân quý hơn. Cho nên, tuyệt đối không thể bỏ qua. Nghĩ xong, Diệp Lâm một mình rời khỏi động phủ.
Trước mắt là hoang mạc mênh mông vô bờ, ngẩng đầu nhìn lên, khắp trời đầy sao cứ như vậy yên tĩnh treo trên bầu trời.
Một lát sau, Bao Tiểu Thâu bọn họ cũng lần lượt đi ra. Tất cả mọi người rất ăn ý, nói năm trăm năm là năm trăm năm. Vì sao lại chính xác như vậy thì không ai biết.
"Thời gian năm trăm năm, ta cuối cùng bước vào cảnh giới Kim Tiên tầng hai, ta cuối cùng đuổi kịp tiến độ của các ngươi." Bao Tiểu Thâu nắm chặt tay đầy hưng phấn, tu vi của mình không hề lạc hậu.
Còn Vương Thiên thì chắp tay lạnh nhạt nhìn một màn này, không sai, hắn hiện tại cũng là Kim Tiên tầng hai.
Thượng Quan Uyển Ngọc mừng thầm, nhờ sự giúp đỡ của Thủy Tuyền Tinh, nàng vậy mà từ Thái Ất Huyền Tiên sơ kỳ một lần hành động đạt tới Thái Ất Huyền Tiên hậu kỳ. Mà quá trình này chỉ dùng vẻn vẹn năm trăm năm. Bất quá nghĩ kỹ lại thì điều này cũng bình thường. Dù sao Kim Tiên có chín cảnh, một cảnh so với một cảnh càng khó. Thời gian năm trăm năm Diệp Lâm sắp đột phá, đối với tu vi Thái Ất Huyền Tiên của Thượng Quan Uyển Ngọc mà nói, Thủy Tuyền Tinh giúp nàng tăng lên lớn như vậy cũng là chuyện đương nhiên. Trong đó một phần lớn tự nhiên cũng là do Thượng Quan Uyển Ngọc tự thân nỗ lực.
Nhìn mấy người hưng phấn như vậy, Lý Tiêu Dao chậm rãi giơ tay lên nhẹ nhàng ép xuống: "Bình tĩnh, đều bình tĩnh, bản tọa bước vào Kim Tiên tầng ba còn chưa nói gì đâu, các ngươi kích động cái gì?"
"Đều bình tĩnh a." Lý Tiêu Dao thản nhiên nói, mặc dù ngữ khí rất lạnh nhạt, thế nhưng nụ cười ở khóe miệng làm thế nào cũng không thể che giấu.
Diệp Lâm thì kinh ngạc nhìn Lý Tiêu Dao một cái, sau đó bật cười lắc đầu. Cái tên Lý Tiêu Dao này đột phá cảnh giới hoàn toàn là một điều bí ẩn, giống như Tâm Du, hai tên gia hỏa đều rất biến thái.
"Ồ? Có người tới." Bao Tiểu Thâu đột nhiên cười thần bí, sau đó thu hồi ngôi sao trận pháp đang bao phủ.
"Ha ha ha, nhanh lên nữa, nhanh lên nữa, xông lên a, xông lên a." Lúc này, trên trời cao vang lên âm thanh vui cười của Lạc Dao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận