Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 1570: Ly biệt 5

"Khụ khụ, không dám." Thái Nguyên giả vờ ho khan để xua tan bối rối, cái tên Hồng Bá Thiên này chắc chắn bị ai đó dạy hư rồi, đều là cường giả tiên cảnh cả mà vẫn ngây thơ như vậy, hừ.
Trong khoảng thời gian này, Diệp Lâm đi du ngoạn khắp Huyền Hoàng đại thế giới, lần lượt nói lời tạm biệt với những người bạn tốt, cùng nhau hẹn ước, ngày sau gặp lại ở Tinh Hà.
Mong rằng ngươi và ta trải qua nghìn sóng gió, trở về vẫn là chàng trai trẻ tuổi.
"Ta biết, tương lai của ngươi chắc chắn là thứ mà ta ngưỡng vọng, đi thôi, dang rộng cánh bay lên." Trong Vô Danh Sơn, Thái Sơ nhìn Diệp Lâm trước mắt vừa cười vừa nói, đồng thời dang hai tay ra, tựa hồ đang vì tương lai của Diệp Lâm reo hò.
Còn Diệp Lâm thì cười nhạt, bàn về người thật sự tốt với mình trên thế gian này, Thái Sơ chắc chắn là một trong số đó.
Bất quá bây giờ Thái Sơ, tóc mai đã điểm bạc, xem ra, những năm này vì Vô Danh Sơn, lo lắng không ít rồi. Dù sao tình cảnh hiện tại của Vô Danh Sơn rất khó xử, chiếm cứ địa vực quá lớn mà không có thực lực, bảo vệ không được.
Từ khi trước đây Diệp Lâm ra tay trấn sát thằn lằn thần lão tổ, mọi thứ rõ ràng đã yên ổn hơn rất nhiều, tuy bề ngoài không có động tĩnh gì nhưng chắc chắn vẫn có những hành động ngấm ngầm không ít.
Chỉ những tiểu thủ đoạn lén lút này thôi đã đủ khiến người ta buồn nôn. Nói cho cùng, cũng là vì nội tình của Vô Danh Sơn quá lộ liễu mà thôi.
Mà bây giờ Vô Danh Sơn, chiến lực đỉnh cao chân chính chỉ có Thái Sơ là cường giả Đại Thừa đỉnh phong, ngoài ra còn có hai người Đại Thừa kỳ đang bế quan. Chiến lực này đối với thế lực bình thường mà nói chắc chắn là cực kỳ cường đại, nhưng so với những thế lực siêu nhiên thì kém xa.
Mà Vô Danh Sơn lại chiếm cứ địa vực, có thể so với một số thế lực siêu nhiên còn nhiều hơn, vậy ai mà không đỏ mắt? Địa vực càng lớn, tượng trưng cho càng nhiều tài nguyên, càng nhiều cơ hội.
"Nơi này ta phong ấn một đạo hóa thân, thời khắc mấu chốt, nếu thực sự không ứng phó được, có thể dùng nó để chống lại cường giả tiên cảnh bình thường, vung tay là có thể chém, cho dù cường giả Địa Tiên đỉnh phong cũng có thể ngăn cản một hai."
"Đây là chuyện cuối cùng ta có thể làm cho Vô Danh Sơn, tương lai, vẫn cần tự bọn họ nỗ lực thôi." Diệp Lâm từ trong ngực lấy ra một khối thần nguyên đưa cho Thái Sơ.
Nhìn thần nguyên Diệp Lâm đưa cho, Thái Sơ cũng không khách khí, nhận lấy cất vào ngực, có thứ này, áp lực sau này giảm đi không ít. Diệp Lâm rời đi, đám người kia chắc chắn sẽ không nhịn được, có thứ này, vừa hay có thể trấn nhiếp bọn chúng.
Đây chính là hóa thân của Diệp Lâm, đừng nói những cường giả tiên cảnh kia rời đi, cho dù chúng vẫn còn ở đây cũng có thể không sợ.
"Đây là lệnh bài thân phận phó minh chủ của Thự Quang liên minh, ta cũng không ngờ rằng, thế lực được lập ra năm xưa để chống lại nguy cơ, giờ đã hoàn toàn trưởng thành."
"Ta là minh chủ của bọn họ, nên cũng có một vị trí phó minh chủ, sau này ngươi sẽ là phó minh chủ của Thự Quang liên minh, nếu gặp nguy cơ, có thể điều động lực lượng của Thự Quang liên minh."
"Ta đã không quản Thự Quang liên minh nhiều năm rồi, nói chính xác ra là không hề quản, không biết ai ra sao cả, thái độ thế nào cũng không rõ, dù sao ta đảm bảo, trong vòng trăm năm tới, những người bên trong vẫn sẽ nghe lệnh."
"Còn sau trăm năm nữa sẽ phát triển đến mức nào, ta cũng không biết, cho nên, có thể dùng được bao lâu thì cứ dùng bấy lâu đi."
"Trong khoảng thời gian hòa bình này, cố gắng nâng cao thực lực của Vô Danh Sơn." Diệp Lâm đặt lệnh bài lên bàn, chậm rãi nói.
Liên minh Thự Quang từ khi được chính mình sáng lập đến nay, gần như không có phản hồi gì. Cho nên độ trung thành cũng không cần bàn tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận