Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 3690: Con đường vô địch - sóng gió nổi lên 36

"Đạp Mã Lý Đại Tráng, thiếu chủ đã nói, lần này đi ra ngoài để chúng ta đừng làm mất mặt hắn, ngươi mau dẹp cái kiểu thổ phỉ của ngươi đi, thiếu chủ nói sao ấy nhỉ, à đúng, cái này đều là quân đội bạn." "Quân đội bạn có biết không? Những thứ này đều là đồ của quân đội bạn, không phải của chúng ta, không thể cướp." Lý Đại Tráng vừa cảm khái xong thì một Thiên Ma nhảy ra chỉ vào mũi Lý Đại Tráng mắng lớn. "Đúng, chúng ta không thể như chưa từng thấy chuyện đời bao giờ, chúng ta phải nghiêm túc một chút, đúng, nghiêm túc một chút." "Ừm, nói rất đúng, nghiêm chỉnh một chút." Một đám Thiên Ma đột nhiên chỉnh lại giáp trụ và trang bị trên người, sau đó sắc mặt bắt đầu trở nên nghiêm túc. Từng người một nở nụ cười cứng ngắc với các Thiên Kiêu Kỳ Lân tộc bên cạnh rồi gật đầu. Điều này làm cho các Thiên Kiêu Kỳ Lân tộc trong lòng rét run, cái này...còn không bằng không cười. Ba trăm tên to con lập tức tản ra khắp nơi đi lại, bất cứ Thiên Kiêu Kỳ Lân tộc nào đi qua đều trốn xa. Những tên to con này, trong cơ thể ẩn chứa lực lượng cực kỳ kinh khủng, bọn họ không thể trêu vào. Điều này cũng khiến một số Thiên Kiêu Kỳ Lân tộc cảm thấy bi ai trong lòng, dù sao Kỳ Lân tộc bọn họ cũng là thế lực Kim Tiên mà, sao giờ lại ra nông nỗi này? Ai, bi ai thật bi ai, bất đắc dĩ thật bất đắc dĩ. "Cái kia đối diện là cái thứ đồ chơi gì?" Lúc này, có một Thiên Ma đứng ở rìa chiến thuyền chỉ vào nơi xa, chỉ thấy trong tinh không đen kịt phía xa lấp lánh những điểm sáng như sao, những điểm sáng này dày đặc đếm không xuể. "Đó là địa bàn của Phật giáo, những cái đó đều là chiến thuyền của Phật giáo." Một tướng sĩ Kỳ Lân tộc đang cảnh giác đứng một bên hảo tâm giải thích, dù sao lúc trước đã biết vị công tử mới tới của bọn họ kêu một nhóm viện binh, xem ra, bọn gia hỏa này chính là viện binh. "Tê, một điểm sáng đã đại diện cho một chiếc chiến thuyền lớn như dưới chân ta sao?" Tên Thiên Ma này lập tức hít sâu một hơi nói. "Đúng." Binh sĩ Kỳ Lân tộc vô cùng thật thà gật đầu. "Một điểm sáng đại diện cho một chiếc chiến thuyền, nhiều điểm sáng như vậy, một cái, hai cái, ba cái, năm cái, sáu cái, bảy cái, mười cái, mười một cái, đếm không hết luôn." "Hình như thiếu chủ đã nói Phật giáo chính là địch nhân, nhiều địch nhân như vậy, xem ra lần này có khả năng thật sự sẽ có một trận đại chiến, ta đã lâu không được ngửi mùi máu tươi." Tên Thiên Ma này giơ ngón tay đếm từng cái một, điều này khiến binh sĩ Kỳ Lân tộc đứng cạnh có chút xem thường, đếm cũng không xong nữa à? "Ha ha ha, sảng khoái." Tên Thiên Ma này càng nghĩ càng sảng khoái, cuối cùng cười lớn một tiếng. Trong Cấm Hư, niềm vui thú duy nhất của chúng là tỉ thí với nhau, hơn nữa còn không được ra tay tàn độc, hoàn toàn chỉ là hành xác. Mà bây giờ, những chuyện này có thể cho bọn chúng thỏa thích chém giết sao? Chẳng lẽ nơi này là thiên đường sao? "Không được, ta phải đem tin tức này mang cho mọi người." Thiên Ma hưng phấn liếm môi một cái, sau đó nhẹ nhàng vỗ vai tướng sĩ Kỳ Lân tộc rồi hưng phấn quay người rời đi. Mà vị tướng sĩ Kỳ Lân tộc kia chỉ cảm thấy bả vai đau nhức, cúi đầu nhìn, sau khi thấy rõ dấu bàn tay trên bộ giáp bạc trắng ở vai thì hít sâu một hơi. Bọn họ là binh lính tinh nhuệ của Kỳ Lân tộc, mặc bộ giáp tốt nhất này, ngay cả Chân Tiên cũng không thể lưu lại vết tích ở trên. Không ngờ tên này chỉ vỗ nhẹ hai cái không đáng kể lại để lại một dấu bàn tay sâu đến thế trên giáp của mình? "Không đúng, không tốt rồi..." Vị tướng sĩ này nghĩ đi nghĩ lại, sắc mặt đại biến, giáp trụ còn như thế, vai hắn có thể ổn sao? Hắn vội vàng bắt đầu cởi giáp kiểm tra thương thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận