Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 1830: Vạn Tượng bí cảnh 7

Chương 1830: Vạn Tượng bí cảnh 7
Cố Như Yên hai tay càng thêm nhanh thoăn thoắt, tiếng đàn càng thêm dồn dập, còn Diệp Lâm thì đứng ở chính giữa, vẻ mặt không hề có chút biến động.
"Chém."
Trường kiếm trong tay Diệp Lâm nhẹ nhàng nhấc lên, tiên khí quanh người tuôn trào, vô số tiên khí hội tụ ở Thị Huyết Ma Kiếm, trên thân kiếm Thị Huyết Ma Kiếm tỏa ra ánh đỏ tươi vô cùng rực rỡ.
Toàn bộ thân kiếm đều rung lên nhè nhẹ.
"Tới đi."
Cố Như Yên hai tay khảy một dây đàn, không có mấy đạo kiếm khí xuất hiện sau lưng, cầm đạo vốn am hiểu nhất về mê huyễn, mà cầm đạo của Cố Như Yên thì khác.
Cầm đạo của Cố Như Yên am hiểu nhất là sát phạt, tiếng đàn đều tràn đầy sát phạt chi khí nồng đậm đến cực điểm.
Hai đạo kiếm khí không ngừng va chạm tạo ra dư âm khiến các công trình kiến trúc xung quanh đều rung chuyển, hóa thành mảnh vỡ, mà hai người trong thời gian ngắn một phút đã giao thủ hơn vạn lần, cả hai không ai chịu thua ai.
"Công tử, lấy ra chút bản lĩnh thật sự đi, Như Yên có hơi chán rồi đây."
Cố Như Yên nhướn mày cười nói, còn Diệp Lâm thì thu hồi Thị Huyết Ma Kiếm.
Ngay lúc Diệp Lâm định mở rộng lĩnh vực, từ xa truyền đến từng tiếng nổ, nheo mắt nhìn, chỉ thấy một đạo kiếm quang óng ánh đến cực điểm hướng bên này lao tới.
Đạo kiếm quang này vô cùng chói mắt, đâm vào mắt người khiến mắt không mở ra được, mà trên kiếm quang còn tỏa ra sát cơ vô cùng nồng đậm.
"Thằng nhãi ranh, hôm nay giao đồ của ta ra, ta liền tha cho ngươi một mạng, nếu không thì giết không tha."
Một tiếng quát giận vang vọng khắp bí cảnh, nhìn kỹ lại, phía sau kiếm quang còn có một đạo quang mang đuổi theo sát đạo kiếm quang kia.
Trong giây lát, Cố Như Yên và Diệp Lâm đều đồng loạt dừng tay, nhưng sắc mặt hai người đều thay đổi.
Đạo kiếm quang này vậy mà lại đang lao về phía bọn họ.
"Chết tiệt, tên này thật vô sỉ."
Cố Như Yên lập tức thu hồi cây đàn trước ngực, ôm lấy cây đàn xoay người bỏ chạy.
"Đi."
Lúc này, kiếm quang đã đến trước mắt, thì ra là Diệp Cô Thành, lúc này Diệp Cô Thành máu me đầy người, khí tức hỗn loạn, rõ ràng đã bị thương rất nặng.
Diệp Cô Thành kéo Diệp Lâm lên trường kiếm của mình, kiếm quang lại một lần nữa tăng tốc, tốc độ nhanh hơn trước mấy lần.
Trong chớp mắt, Diệp Lâm và Diệp Cô Thành đã đuổi kịp Cố Như Yên đang chạy trốn lúc nãy, Cố Như Yên ôm cây đàn gỗ, tốc độ cực nhanh, nhưng so với Diệp Cô Thành vẫn chậm hơn không biết bao nhiêu.
"Công tử, kéo tiểu nữ tử một cái."
Cố Như Yên nhìn Diệp Lâm đang vượt qua mình lo lắng kêu lên, còn Diệp Lâm thì bỏ mặc, dù sao cũng chỉ là nữ tử mới gặp một lần, sống chết của nàng liên quan gì đến hắn?
Nhưng ngay sau đó, từ trong tay áo Cố Như Yên đột nhiên đưa ra hai đạo hồng lăng, hồng lăng với tốc độ mắt thường không thấy rõ trong nháy mắt đã quấn lấy cánh tay Diệp Lâm.
Cố Như Yên theo hồng lăng đi lên trường kiếm, cứ thế cười tươi nhìn Diệp Lâm.
Tên phía sau kia là Thiên Tiên, một thân khí tức vô cùng hùng hậu, từ rất xa đã khiến người ta cảm nhận được cảm giác nguy hiểm.
Trong cơn thịnh nộ, Thiên Tiên giết người không chừa ai, nếu mình chậm nửa nhịp, vậy thì vị Thiên Tiên nổi giận kia có 100% khả năng tiện tay đánh nàng một chưởng đến chết.
"Rốt cuộc ngươi chọc hắn kiểu gì vậy?"
Nhìn lão giả đang truy đuổi không buông, Diệp Lâm quay đầu nhìn Diệp Cô Thành phía trước.
"Cướp lại di vật của cha ta thôi, trạng thái hiện tại của ta rất tệ, chuyện còn lại nhờ vào ngươi, lần này ra ngoài, chắc chắn không phụ ngươi, xin nhờ."
Diệp Cô Thành mặt đầy trịnh trọng nói với Diệp Lâm, từ sắc mặt tái nhợt của hắn cũng có thể thấy được, hắn đã không trụ được bao lâu nữa.
Lấy thực lực đỉnh phong Địa Tiên cướp đồ từ tay cường giả Thiên Tiên, quan trọng là còn cướp được, toàn thân rút lui.
Bạn cần đăng nhập để bình luận