Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 2341: Lý Mộc ứng chiến

Chương 2341: Lý Mộc ứng chiến "Không thể, ngươi chỉ là Địa Tiên đỉnh phong, mà Địa Tiên với Thiên Tiên có một cái khe không thể vượt qua, nếu hắn muốn tìm cái chết, vậy lão phu sẽ thành toàn cho hắn."
"Hiện tại đang diễn ra t·h·i đấu trên lôi đài, bọn Băng Tước tộc không dám manh động, nghe ta đây, tất cả các ngươi rời khỏi nơi này, trở về trong tộc mang theo người nhà chạy trốn, có thể trốn càng xa càng tốt."
Lý Mộc kéo hán t·ử trước mắt nói một cách trịnh trọng, trước khi c·hết, hắn vẫn muốn tranh thủ một chút hy vọng sống cho chủng tộc mình.
"Không... Tộc lão, không có ngài, chúng ta ở trong cái Tinh Hà Hoàn Vũ rộng lớn này thì làm sao sống sót được chứ?"
Hán t·ử vẫn kiên quyết nói, còn những tộc nhân Địa Linh tộc xung quanh cũng gật đầu lia lịa, không có cường giả Thiên Tiên tọa trấn thì tộc bọn họ chỉ là tầng dưới chót nhất ở phiến tinh không này, vận mệnh của họ vốn là làm nô lệ cho những tộc cường mạnh.
Ngoài việc đó ra thì chẳng còn đường nào khác.
"Ta hiện tại là tộc lão, ta còn chưa có c·hết, đây là mệnh lệnh cuối cùng của ta, cũng là lời thỉnh cầu cuối cùng."
Lý Mộc nắm lấy tay của tộc nhân trước mắt, vẻ mặt nghiêm túc nói, sau đó đưa chiếc nhẫn không gian của mình cho tộc nhân đó.
Sau khi làm xong những việc này, ông chậm rãi đứng dậy vung tay, đem toàn bộ tộc nhân trên lôi đài đuổi xuống hết.
Thân thể của bọn họ không tự chủ được rời khỏi lôi đài, nhìn Lý Mộc trên lôi đài mà mắt ai nấy đều ngấn lệ.
"Tộc lão, không..."
Hán t·ử lúc nãy giờ khóc như đứa trẻ, tuyệt vọng nhìn tộc lão của mình trên lôi đài.
"Hừ, sớm muộn gì cũng diệt vong mà thôi."
Tam tộc lão Băng Tước tộc ở giữa không tr·u·ng hừ lạnh một tiếng, sau đó từng bước một đi lên lôi đài, mặt đầy kiêu ngạo nhìn Lý Mộc.
"Hôm nay, ta sẽ báo thù cho sư đệ của ta, nhưng ta cũng sẽ thực hiện lời hứa của ta, bảo vệ Địa Linh tộc của ngươi ngàn vạn năm."
Tam tộc lão nói với giọng điệu vô cùng cao ngạo.
Nhìn vẻ mặt của lão già trước mắt cùng với cái giọng điệu đó, Lý Mộc cười, hắn biết, Địa Linh tộc vẫn còn hi vọng.
Người cao ngạo như vậy sẽ không bao giờ làm những chuyện trái với lời hứa.
Ở phía trên khán đài, Diệp Lâm nhìn thấy cảnh sinh ly t·ử biệt này mà tất cả những người xung quanh đều trầm mặc, họ dường như nhìn thấy bóng dáng của nhân tộc họ ở trên người Địa Linh tộc.
Đã từng có một thời, nhân tộc cũng phải chịu cảnh bị người khác k·h·i· d·ễ, nô dịch.
Ngồi bên cạnh Diệp Lâm, Lưu Quân cũng không còn vẻ hoạt bát vui vẻ như lúc trước, lúc này nàng trầm mặc không nói, hốc mắt đỏ hoe.
"Tần Phi Vũ."
Diệp Lâm giơ tay lên nói một cách thản nhiên, Tần Phi Vũ đang trầm mặc ở phía sau Diệp Lâm nghe vậy liền bước nhanh lên trước người Diệp Lâm khom người xuống.
"Tiền bối."
"Địa Linh tộc này cũng là một người hỗ trợ không tồi, cũng sẽ giúp nhân tộc một phần trong tương lai."
Diệp Lâm nói một cách thản nhiên, những người xung quanh nghe vậy thì đều trợn tròn mắt, họ dường như đã đoán ra ý của Diệp Lâm.
Còn Gia Cát Vân Ngu thì vẻ mặt như đang suy nghĩ gì đó.
"Ngươi cầm kiếm ta đưa chém lão già đó đi, chuyện sau đó không cần ta phải nói nhiều."
Diệp Lâm nói xong liền lấy Thị Huyết Ma k·i·ế·m từ trong chiếc nhẫn không gian ra đưa cho Diệp Lâm.
Tần Phi Vũ thần sắc k·í·c·h· đ·ộ·n·g, hai tay run rẩy đón lấy thanh trường k·i·ế·m Diệp Lâm đưa.
Trên thân Thị Huyết Ma k·i·ế·m, hắn cảm nhận được một thứ sát khí vô cùng nồng đậm.
Chỉ là thứ huyết s·á·t khí không tự chủ được toát ra từ Thị Huyết Ma k·i·ế·m thôi cũng suýt làm hắn thất thủ.
"Tiền bối, ta xin đi ngay."
Ôm Thị Huyết Ma k·i·ế·m, Tần Phi Vũ trịnh trọng hướng Diệp Lâm t·h·i lễ, sau đó ôm trường k·i·ế·m chạy về phía lôi đài.
"Tiền bối đây là muốn thu phục Địa Linh tộc?"
Nhìn theo bóng lưng của Tần Phi Vũ, Gia Cát Vân Ngu hỏi một cách như suy tư.
"Ừ, Địa Linh tộc có vẻ là một trợ lực rất tốt, nếu như hợp sức với nhân tộc, thì thực lực của nhân tộc sẽ tăng lên rất nhiều."
Bạn cần đăng nhập để bình luận