Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 3393: Con đường vô địch - thi đấu quy tắc

"Đương nhiên, nếu như không có bồi dưỡng thế lực mà từ bên ngoài kéo tới cường giả cũng được, dù sao thì đây cũng là người một nhà, cùng một huyết thống mà thôi." "Mỗi một mạch bên trong chỉ cho phép mười người xuất chiến." Đợi đến khi cái thanh âm cực kỳ to lớn kia vang lên thì kèm theo đó là từng tiếng hò hét lớn, toàn bộ thi đấu chính thức bắt đầu. Vòng thứ nhất chính là rút thăm, sáu mạch ở giữa giao chiến lẫn nhau, ai rút đến mạch nào thì sẽ cùng mạch đó so tài, áp dụng thể thức loại trực tiếp. Liên tục loại bỏ, cuối cùng ai còn đứng ở trên lôi đài thì mạch đó chính là bên thắng cuộc. Diệp Lâm quay đầu nhìn về phía xa xa rồi lại nhìn về bên mình, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc. Năm mạch còn lại ở khắp nơi đều là bóng người, từng người không khí vô cùng náo nhiệt, còn mạch thứ ba của mình thì lại chỉ có ba người. Điều này có chút không đúng à nha? Vương gia có sáu mạch tử đệ, sáu mạch này xét đến cùng chính là do sáu người con trai của lão tổ tông Vương gia sáng lập, mỗi một người con tự mình dẫn dắt một mạch phát triển. Dù sao thì mạch thứ ba cũng không có khả năng chỉ có một mình Vương Thiên Nhất chứ? "Đạo hữu đừng nhìn, hiện tại tu vi của ta còn chưa bại lộ, trước đây ta đều là phế vật, hiện tại tham gia thi đấu không ai đến ủng hộ ta cũng là bình thường." "Còn cha ta và ông nội ta đều còn chưa biết việc ta tham chiến." Nhìn Diệp Lâm đang nhìn ngó khắp nơi, Vương Thiên thấp giọng, vẻ mặt đầy lúng túng nói. Dù sao thì mình vạn năm trước đã được công nhận là phế vật rồi, bây giờ còn tham gia thi đấu tộc trưởng, trong mắt những người đó đó chính là mất mặt thôi, không ai đến cũng là bình thường, còn một phần nữa là không biết tin tức. Dù sao mình trở về cũng không có trống giong cờ mở. Còn về phần cha mình và ông nội mình, khi nghĩ đến người thân nhất của mình, hai mắt Vương Thiên hiện lên vẻ thất vọng, những người thân yêu nhất của hắn giờ khắc này đối với hắn cũng thất vọng. Tâm tình của hắn vào giờ phút này ai có thể hiểu được? Không một ai có thể hiểu được. "Thì ra là thế." Diệp Lâm nghe vậy khẽ gật đầu. "Tam công tử, mời ngài rút thăm." Lúc này, một nữ tử mặc sườn xám bước đến trước người Vương Thiên, nữ tử cầm một khay ngọc trên tay, rất cung kính đứng trước mặt Vương Thiên. Vương Thiên gật gật đầu, tùy ý để tay vào khay ngọc trước mặt, một hồi tìm tòi rồi lấy ra một tờ giấy đưa cho nữ tử. "Tam công tử cáo từ." Nữ tử hướng về phía Vương Thiên cung kính thi lễ rồi vội vã rời đi. "Ta rút được mạch thứ năm." Vương Thiên thả lỏng thần sắc nói, vòng thi đấu đầu tiên này hắn đều không cần phải lo lắng, cứ tùy tiện mà qua thôi, dù sao bên mình lại có đến hai vị Thái Ất Huyền Tiên thiên kiêu tọa trấn, còn gì phải sợ? Đây chỉ là cuộc thi đấu gia tộc của Vương gia thôi, ai có thể mời ra được một vị Thái Ất Huyền Tiên cường giả chứ? Thái Ất Huyền Tiên chính là giới hạn trên của toàn bộ An Lan đại thế giới, không ai nghĩ sẽ đi so đo với một tên tiểu bối. Việc mình mời được một vị Thái Ất Huyền Tiên trước mặt Diệp Lâm là do mình cẩn thận mời đến, bất quá bây giờ thì không cần nữa rồi. Hai vị Thái Ất Huyền Tiên thiên kiêu, đó là khái niệm gì chứ? Đánh thì chẳng khác nào treo lên đánh thôi. "Được, kết quả rút thăm đã có rồi." "Mạch thứ nhất đối đầu mạch thứ sáu." "Mạch thứ hai đối đầu mạch thứ năm." "Mạch thứ ba đối đầu mạch thứ tư." "Bây giờ mời các thành viên tham chiến vào sân, tổng cộng chia làm ba cái lôi đài, mỗi cái lôi đài có thể chứa hai người, mỗi lần chỉ được phái ra một người." Đợi đến khi một giọng nữ vang vọng khắp quảng trường thì cả quảng trường vốn náo nhiệt bỗng chốc im lặng lại, vô số ánh mắt ngay lập tức dồn hết về phía Vương Thiên. "Ta không có nghe lầm chứ? Mạch thứ ba lại tham chiến? Rốt cuộc thì bọn họ phái ai ra đây thi đấu?" "Hình như ta nghe nói Vương Thiên đã trở về."
Bạn cần đăng nhập để bình luận