Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 3879: Con đường vô địch - muốn hay không đi theo ta

Chương 3879: Con đường vô địch - muốn hay không đi theo ta?
"Ta thấy thiên tư của các ngươi không tệ, không nên bị mai một ở chỗ này, thế nào? Có cân nhắc đi theo ta không?"
"Để ta đoán xem, mục tiêu tương lai của các ngươi chắc chắn là Tinh Hà Hoàn Vũ, mà nước ở Tinh Hà Hoàn Vũ quá sâu, các ngươi ở chỗ này còn có thể xưng là một câu thiên kiêu, vào Tinh Hà Hoàn Vũ, chẳng phải là cái thá gì."
"Biết không? Người mạnh nhất trong tòa tinh vực nhỏ này của các ngươi cũng chỉ là Kim Tiên bốn tầng, nhưng ngươi có biết, vị này sau lưng ngươi bây giờ là tu vi gì?"
"Kim Tiên tầng bảy, nàng từ lúc tu luyện đến giờ, tổng cộng chỉ có tám vạn năm, tám vạn tuổi Kim Tiên tầng bảy biết khái niệm gì không?"
"Cho dù nàng yêu nghiệt như vậy, ở Tinh Hà Hoàn Vũ cũng chỉ là trình độ trung đẳng, chân chính yêu nghiệt thiên kiêu, sớm đã là Kim Tiên tầng chín, chỉ thiếu chút nữa là có thể thẳng vào cảnh giới Thái Ất Kim Tiên."
"Các ngươi biết khái niệm này không? Giống các ngươi như vậy, một khi bước vào Tinh Hà Hoàn Vũ, bước lên con đường tranh phong, khả năng xông ra một mảnh thiên địa là rất ít."
"Cuối cùng, hùng tâm tráng chí của các ngươi sẽ bị tiêu diệt triệt để, mà các ngươi sẽ bị rơi mất hoàn toàn trong dòng sông thời gian."
"Đương nhiên, lời ta nói không phải lừa các ngươi, các ngươi có thể tự mình đi tìm hiểu."
"Nếu ta nhớ không nhầm, thế lực cấm kỵ Thượng Cổ liền ở Ma vực này đúng không? Mà ngươi với thiếu chủ cấm Hư có vẻ quan hệ không tệ, ngươi không tin có thể dò hỏi hắn, dò hỏi vị lão gia kia trong cấm Hư."
"Ngươi là người vô địch, nhưng không phải người vô địch nào thành tựu cuối cùng cũng có thể sánh ngang Thái Cổ Nhân Hoàng."
"So với Thái Cổ Nhân Hoàng kia, ngươi hiển nhiên ảm đạm hơn nhiều, hắn như vì sao trên trời, còn ngươi thì là phù du trên mặt đất."
Trần Phong nói khẽ, mỗi một chữ, mỗi một câu nói đều khắc sâu vào nội tâm mọi người.
Cho dù Diệp Lâm giờ phút này đều bị rung động, nước ở Tinh Hà Hoàn Vũ. . . Sâu đến vậy sao?
Tám vạn tuổi Kim Tiên tầng bảy?
Còn mình thì sao? Tu luyện đến hiện tại, tổng cộng cộng lại, so với tám vạn tuổi chỉ nhiều hơn chứ không ít, mà mình thì sao? Hiện nay cũng chỉ là tu vi Thái Ất Huyền Tiên hậu kỳ.
Cách đỉnh phong Thái Ất Huyền Tiên còn một đoạn, càng đừng nhắc tới Kim Tiên.
Mình vốn cho rằng khởi điểm rất cao, không ngờ, đến cánh cửa của thiên kiêu chân chính cũng chưa chạm đến.
"Muốn tranh phong ở Tinh Hà Hoàn Vũ, Kim Tiên là tu vi thấp nhất, đương nhiên, hiện tại các ngươi đi ra có lẽ còn chưa gặp phải Kim Tiên thiên kiêu."
"Nhưng chỉ cần các ngươi leo đủ cao, sẽ biết cái gì gọi là thiên hạ thiên kiêu nhiều như cá diếc sang sông."
Trần Phong thấy ba người Diệp Lâm hơi biến sắc mặt, tiếp tục mở miệng nói.
Với hắn, mấy người Diệp Lâm chính là người nhà quê, căn bản chưa từng va chạm xã hội.
Với họ, một chút thành tựu nhỏ cũng đủ để họ hưng phấn.
Thực tế, thành tựu nhỏ trong mắt họ, trong mắt những người kia chẳng phải là cái gì.
Chẳng là gì cả.
Đó không phải hắn nói chuyện giật gân, mà là sự thật.
Hắn cũng không cần thiết đi lừa gạt Diệp Lâm.
Một lời nói dối cần vô số lời nói dối để đền bù, mà hắn nói đều là thật.
Kim Tiên trong Tinh Hà Hoàn Vũ rất nhiều, nhưng Thái Ất Kim Tiên thì ít đến đáng thương.
"Nguyên lai là như vậy sao. . ."
Hai mắt Diệp Lâm có chút ảm đạm, hùng tâm tráng chí của mình trong khoảnh khắc này không kìm được bị dội tắt đi ít nhiều.
Cho dù đổi lại bất cứ ai, cũng không gánh nổi một cú sốc như vậy.
Nếu là đổi lại thiên kiêu khác, e rằng tâm tính sẽ trực tiếp sụp đổ.
Mình tu luyện cả đời, cảm thấy đã là thiên kiêu đỉnh cấp, lúc này có người nói cho ngươi, cái gọi là thành tựu của ngươi, trong mắt hắn không đáng một đồng.
Ai mà chịu nổi cơ chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận