Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 1401: Quá khứ mây khói

"Thạch tông chủ tên húy là ngươi có khả năng gọi sao? Ngươi rốt cuộc là ai?" Hai tên đệ tử canh cổng phẫn nộ quát, lập tức không chút dấu vết bao vây Diệp Lâm ở giữa, tựa như nếu Diệp Lâm nói sai một câu, bọn họ chắc chắn sẽ khiến Diệp Lâm hối hận khi đã đến thế giới này. Thanh Vân Tông bọn họ thế nhưng là thế lực đứng đầu trong vòng vạn dặm, tông chủ lại càng là đại năng Nguyên Anh kỳ, không ai có thể địch lại. Mà tông chủ chính là thần minh trong nội tâm bọn họ, không ai được phép vũ nhục tông chủ. Ngay cả gọi thẳng tên húy tông chủ cũng không thể. Thấy cảnh này, Diệp Lâm cười, Thanh Vân Tông, không còn là Thanh Vân Tông lúc trước. "Chém đi hồng trần, chém đi tất cả, chuyện đã qua, chẳng qua là mây khói quá khứ mà thôi, chém." Diệp Lâm đột nhiên sắc mặt bình tĩnh, hừ lạnh một tiếng, lập tức, một tầng xiềng xích sâu trong nội tâm Diệp Lâm ầm vang vỡ tan. Một đao này, chém đi quá khứ của mình, như Diệp Lâm nói, quá khứ, chỉ là mây khói đã qua mà thôi. Mà trong hư không vô tận, một thanh niên giống Diệp Lâm đang ở trong Thanh Vân Tông bị đám tráng hán khi dễ, nhưng khoảnh khắc sau, thanh niên biến mất, phảng phất từ trước đến nay chưa từng xuất hiện. Tất cả điều này, khiến đám tráng hán ngây ngốc, lập tức đám tráng hán giống như gặp quỷ bỏ chạy. "Tạm biệt." Diệp Lâm cuối cùng liếc nhìn bảng hiệu Thanh Vân Tông, sau đó thân thể biến mất trong thiên địa. Chuyện cũ đã chém bỏ, tương lai, chính mình nên hướng về phía trước, quá khứ, chỉ là mây khói đã qua thôi, tan đi thôi. Thấy Diệp Lâm đột ngột biến mất, hai tên đệ tử giữ cửa nhìn nhau ngơ ngác, lập tức hai người sắc mặt có chút khó coi, bọn họ phát giác được, dường như mình cũng không thể nhớ lại gương mặt Diệp Lâm. Bọn họ chỉ là Trúc Cơ kỳ, căn bản không có tư cách nhớ rõ mặt tiên. Dù chỉ liếc nhìn mặt tiên một chút, đã là phúc báo cho bọn hắn, loại phúc báo này, chỉ có một lần, đã đủ rồi. Diệp Lâm đi trong hư không, quanh thân vạn pháp bất xâm, cả người mỉm cười nhạt nhòa. "Thì ra, quấy nhiễu ta, là quá khứ của ta." Diệp Lâm chỉ cảm thấy hiện tại suy nghĩ thông suốt, cả người thoải mái chưa từng có. "Từ giờ trở đi, chỉ có tu sĩ tiên đạo Diệp Lâm, không còn Diệp Lâm ở Lam Tinh." Diệp Lâm nhìn về phía hư không vô tận, cuối cùng một đao, triệt để chém bỏ hết thảy của mình ở Lam Tinh. Khoảnh khắc sau, khí thế quanh thân Diệp Lâm bùng nổ, một cỗ khí tức cực kỳ to lớn càn quét bốn phía, mọi thứ trên đường đi đều bị nghiền nát vô tình. "Địa Tiên trung kỳ, không sai." Lần này, tu vi của Diệp Lâm trực tiếp tăng lên một cấp bậc, từ Địa Tiên sơ kỳ bước vào Địa Tiên trung kỳ, chém bỏ hết thảy luyến tiếc của mình. Trong đầu, vô số bóng dáng, vô số hình ảnh rối rít vỡ nát, hóa thành từng mảnh nhỏ tan biến. Ngay sau một khắc, Diệp Lâm đến Vô Danh Sơn. Diệp Lâm đứng trên bầu trời, nhìn Vô Danh Sơn bên dưới, trên mặt nở nụ cười. Cơ hội vừa xuất hiện, Thái Sơ đã hiện ra bên cạnh Diệp Lâm. "Ta phát hiện ta hiện tại càng ngày càng không hiểu ngươi." Thái Sơ nhìn Diệp Lâm, vẻ mặt phức tạp nói. Toàn thân Diệp Lâm không có chút khí tức nào, cả người giống như phản phác quy chân, khiến người không sao đoán ra. Thế nhưng hắn có một loại trực giác, Diệp Lâm một ngón tay là có thể nghiền chết hắn. Diệp Lâm trong mắt hắn trước đây chỉ là một hậu bối đáng để hắn thưởng thức, nhưng bây giờ, vị hậu bối này đã vươn lên đến mức khiến hắn phải ngưỡng vọng. Dù là chuyện đáng mừng, nhưng không hiểu sao, hắn vẫn không vui nổi, như có đàn kiến đang bò trên người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận