Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 3196: Con đường vô địch - Vân Phong lại lần nữa xin giúp đỡ

"Đi thôi, theo ta ra ngoài."
Nhìn Lý Tiêu Dao cười ngây ngô, Diệp Lâm cũng khẽ cười một tiếng, Lý Tiêu Dao cứ thế dùng cả tay chân đi theo bên cạnh Diệp Lâm.
"Bây giờ bắt đầu, ngươi là Lý Tiêu Dao, đứng lên."
Nhìn Lý Tiêu Dao đang quỳ rạp dưới chân, Diệp Lâm cau mày nói, đường đường tu sĩ Thái Ất Huyền Tiên mà cứ như dã thú nằm sấp thì tính là gì?
"Nhưng... Nhưng là như vậy quen thuộc."
Lý Tiêu Dao sờ đầu, thấp giọng nói, sau đó thử đứng lên, nhưng tư thế đứng lại vô cùng quái dị.
"Về sau cứ như vậy đi, không được nằm sấp nữa, như vậy mới là người, nằm sấp thì tính là cái gì?"
Diệp Lâm mặt trịnh trọng nói, còn Lý Tiêu Dao thì nhẹ nhàng gật đầu, dù không biết vì sao Diệp Lâm muốn yêu cầu như vậy, hắn vẫn ngoan ngoãn làm theo.
Diệp Lâm dẫn Lý Tiêu Dao ra ngoài, liền thấy Đông Phương Hi Nguyệt đi tới.
"Hiệu suất tốt hơn so với chúng ta tưởng tượng, những kẻ xâm lấn kia căn bản không muốn cùng chúng ta giao chiến, cơ bản thấy là chạy."
"Hiện tại Trung Châu đã cơ bản bị quét sạch."
Đông Phương Hi Nguyệt kỳ quái nhìn Lý Tiêu Dao bên cạnh Diệp Lâm một cái, sau đó vẻ mặt thành thật báo cáo.
"Tốt, nếu Trung Châu đã rơi vào tay chúng ta, vậy có nghĩa là thành công một nửa."
Diệp Lâm nheo mắt nói, trung tâm vực được xây dựng ở trung tâm nhất của Ma vực, còn Trung Châu thì lại là trung tâm nhất của trung tâm vực, Trung Châu mới là trung tâm thật sự của Ma vực.
Những kẻ xâm lấn kia bây giờ cũng chỉ là tạm thời rời đi mà thôi, bọn chúng sớm muộn cũng sẽ quay lại, chỉ cần chưa giành lại Trung Châu, chúng vĩnh viễn không thể loại bỏ được người mang khí vận Ma vực.
"Đã vậy thì trước cứ đóng quân tại các nơi, trước lấy Bắc Châu khai đao, đánh từng châu một."
Diệp Lâm có chút nói, hiện tại cũng chỉ có thể đánh từng châu một, chứ nói trực tiếp khai chiến với bốn châu thì bọn họ chưa có lực lượng đó.
Hiện tại ai cũng không biết tại bốn châu kia rốt cuộc còn bao nhiêu thiên kiêu.
"Tốt, chúng ta đã phái người đến bốn châu dò hỏi lai lịch của bọn chúng, có lẽ rất nhanh sẽ thu được chút tin tức."
"Tốt, cứ như vậy đi."
Nhìn Đông Phương Hi Nguyệt rời đi, Diệp Lâm đang định dẫn Lý Tiêu Dao rời đi thì Lý Tiêu Dao lại đứng tại chỗ, trừng mắt nhìn không gian bên cạnh.
"Làm sao vậy?"
Diệp Lâm quay người hỏi.
"Có người."
Lý Tiêu Dao vừa nói, thần sắc Diệp Lâm liền nghiêm lại, bản thân hắn hiện tại là nửa bước Thái Ất, vẫn chưa nắm được phạm trù Thái Ất Huyền Tiên, dù Thái Ất Huyền Tiên đứng trước mặt mình, mình cũng không phát hiện được.
Mà Lý Tiêu Dao lại có thể phát hiện, tất nhiên là Thái Ất Huyền Tiên.
"Cảm giác lực thật mạnh."
Một tiếng cảm khái từ không gian truyền ra, chỉ thấy Vân Phong cười nhìn Lý Tiêu Dao.
"Đứa nhỏ này, ngươi tìm được từ đâu vậy?"
Vân Phong nhìn Lý Tiêu Dao, cau mày nói, hắn vậy mà cảm nhận được một tia uy hiếp nhàn nhạt từ trên người đứa nhỏ này.
Mà còn, đứa nhỏ này nhìn thân thể gầy yếu nhưng lại ẩn chứa một lực lượng khó tưởng tượng. Điều này khiến hắn vô cùng hiếu kỳ.
"Tạm thời không nói chuyện này, lần này ngươi đến là..."
Diệp Lâm nhìn Vân Phong trực tiếp hỏi, cái tên Vân Phong này mỗi lần tìm tới mình đều không có chuyện tốt.
Lần này hiển nhiên cũng là đến vì chuyện gì đó.
"Bên ta thiếu nhân lực, hiện tại đến xem ngươi có thể viện trợ một chút được không."
Vừa nói đến đây, sắc mặt Vân Phong lập tức ngưng trọng.
"Không chống nổi?"
Diệp Lâm có thể nghe thấy trong giọng nói của Vân Phong có sự bất đắc dĩ, lập tức sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận