Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 3343: Con đường vô địch - Liễu Bạch truyện ký 3

"Tửu Tôn dùng rượu ngộ đạo, tiên nhưỡng vào bụng, cầm kiếm là Kiếm Tiên, cầm thương là Thương Tiên, cầm đao là Đao Tiên."
"Lúc đó cho dù Kiếm Tôn cũng không phải đối thủ, thế nhưng khi đột phá Đại La siêu thoát lại phát giác ra đại đạo của bản thân có thiếu sót, để bù đắp đại đạo, liền tiến vào luân hồi."
"Trong luân hồi tẩy rửa ức ức vạn năm mới tìm được một lần cơ hội chuyển sinh đầu thai."
Nghe giọng nói già nua kia, nam tử thần sắc nghi ngờ gãi đầu. Mình đang nói chuyện của con gái mình với lão tổ, sao lão tổ lại kể chuyện của Tửu Tôn làm gì?
Chuyện Tửu Tôn mình cũng đã nghe rồi, dù sao lúc Tửu Tôn còn tại thế thì hắn cũng ở đó mà.
Bất quá, lão tổ không thể vô duyên vô cớ kể cho mình một câu chuyện, dù sao con gái duy nhất của mình cũng là cháu gái nhỏ duy nhất của lão tổ mà, ngày thường lão tổ yêu thương cực kỳ, không thể không lo lắng được.
Không đúng. . .
Đột nhiên, nam tử như nghĩ ra điều gì, sắc mặt hơi biến đổi, hai mắt hiện lên một tia không thể tin nổi.
"Chẳng lẽ. . ."
Nam tử đột ngột ngẩng đầu nhìn về phía hư không trước mắt.
"Không thể nói không thể nói, ngộ là được, ngộ là được."
Tiếng cười to dần dần nhỏ xuống, nam tử cũng cười tủm tỉm thu hồi chuông cổ màu xanh trong tay.
Cũng không sao, con gái mình mắt nhìn người cũng tốt lắm, bây giờ chỉ chờ xem hai người kia có nảy sinh chút chuyện gì không.
"Ha ha ha, tốt, tốt, người đâu, bày tiệc rượu, toàn bộ Vô Nhai Thánh Địa ăn mừng ba ngày ba đêm."
Nam tử phất tay áo, cười lớn rời đi.
. . .
"Ngươi có nghe ta nói không hả?"
Một góc tường, Liễu Bạch như con mèo nhỏ bị Nam Cung Tiên Uấn ép vào góc.
Liễu Bạch cả người ngồi xổm ở góc tường, còn Nam Cung Tiên Uấn thì gác một bên chân dài bóng loáng như ngọc lên vai Liễu Bạch.
Nhìn thần bí chi địa như ẩn như hiện trước mắt, Liễu Bạch trong giây lát nhắm tịt mắt, không thể nhìn, không thể nhìn.
"A, chút gan này thôi à? Ta giúp ngươi trộm đồ của thánh địa ta, thánh địa như nhà ta vậy, cũng chính là ta đã trộm bảo vật của nhà mình cho ngươi đó.""Ân tình lớn như vậy ngươi không những không cảm ơn còn muốn đuổi ta đi à? Ngươi có phải là người không vậy?"
Nam Cung Tiên Uấn cúi đầu nhìn chằm chằm Liễu Bạch, gằn từng chữ một.
Liễu Bạch thì tự biết mình đuối lý nên cúi đầu không nói.
"Tiếp theo ngươi muốn đi đâu? Ta đi theo ngươi."
Nam Cung Tiên Uấn nói xong, Liễu Bạch lắc đầu như cái trống bỏi.
"Không thể, không thể, chỗ tiếp theo ta muốn đi là nơi hung hiểm tột cùng, cửu tử nhất sinh, ngươi không thể đi được. Nếu ngươi chết ở trong đó, cha ngươi sẽ chém ta thành trăm mảnh."
Liễu Bạch liên tục cự tuyệt nói. Chỉ có hắn mới biết bối cảnh của nữ tử trước mắt hùng hậu đến mức nào. Nếu như nữ nhân này đi theo hắn rồi chết vì hắn thì đến lúc đó ai cũng cứu không nổi hắn.
Đây cũng là lý do căn bản hắn muốn đuổi nữ tử trước mắt đi. Đ.m đàn bà đúng là phiền phức, thực lực không có bao nhiêu lại chỉ thích thêm rắc rối.
Đến lúc đó thì ngươi chết, còn ta thì phải nhận đủ tra tấn đó.
"Ngươi lặp lại lần nữa? Ngươi sống ta cũng sống, ngươi chết ta cũng sống, sự an nguy của ta không cần ngươi phải lo."
"Nếu ngươi còn từ chối thì ta sẽ kêu tổ gia gia của ta đích thân tới một chuyến đó?"
Khi chân dài của Nam Cung Tiên Uấn dùng sức một chút, vai Liễu Bạch cũng dần dần nghiêng đi một bên.
"Thế nào? Có đáp ứng không?"
Cảm nhận được sức mạnh trên vai, lại nhìn một chút đôi chân ngọc gần trong gang tấc, Liễu Bạch hết cách.
"Được được được, đi đi đi, đi là được chứ gì? Đến lúc đó nếu ngươi chết thì cũng không liên quan gì đến ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận