Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 2129: Thần bí chi địa - bị đả kích đã tê rần

"Ta đi trước." Mộ Dung Hàn Hiên đặt tay lên bia đá, cột sáng tăng vọt, cuối cùng dừng lại ở vị trí chín mươi mốt mét đầy khó khăn. Sau đó, thân ảnh Mộ Dung Hàn Hiên biến mất bên cạnh Diệp Lâm. Là một trong những thiên kiêu đỉnh cấp của Tinh Hà Hoàn Vũ, tư chất ngộ tính của hắn cũng cực kỳ cao, tuyệt đối không hề kém cạnh. Diệp Lâm cũng có vẻ mong chờ trong lòng, hắn chậm rãi đặt tay lên bia đá, lập tức, một lực hút từ trên bia đá truyền đến, không ngừng hút tiên lực của hắn. Nhưng Diệp Lâm không ngăn cản, mặc cho bia đá hút tiên lực của mình. Cuối cùng, cột sáng trên đầu bắt đầu chậm rãi tăng lên. Mười mét, hai mươi mét, ba mươi mét. Trong nháy mắt, cột sáng đã lên tới vị trí năm mươi mét, mà tốc độ không hề chậm lại, một mạch tăng lên thẳng đến vị trí chín mươi mét. Cột sáng vẫn không dừng lại, nhưng tốc độ cũng chậm lại đôi chút, cuối cùng cột sáng dừng lại vững vàng ở vị trí 99m. Với kết quả này, Diệp Lâm cực kỳ hài lòng, nếu không được thừa hưởng lực lượng của Trần Lưu, có lẽ tư chất của mình còn không lên được tới chín mươi. Chính mình biết rõ tình hình của mình như thế nào. Không ngờ rằng lần này trực tiếp sánh ngang với khí vận chi tử. Đợi đến khi Diệp Lâm bị kim quang đưa đi, chỉ còn lại năm người ba nam hai nữ đứng chết lặng tại một góc. Bọn họ đã chết lặng, đã bị khiếp sợ đến mức chết lặng. Ai nấy đều đứng bất động tại chỗ, không biết phải làm sao. "Đại... đại ca, hay là ngươi đi đi? Ngươi thử trước?" "Mẹ kiếp, lần này toàn là quái thai gì thế? Chẳng lẽ mấy truyền nhân của thế lực lớn đều tới cả rồi sao? Địa vị chủ nhân thế lực lớn tốt đẹp không muốn, nhất định phải cùng bọn tán tu chúng ta tranh đoạt cơ hội, nhất định phải tới đây khoe khoang chèn ép bọn tán tu chúng ta sao?" "Ta thì ta đến." Nam tử áo trắng phất tay áo, dứt khoát kiên quyết bước về phía bia đá. Bên kia, Diệp Lâm trực tiếp bị kim quang đưa đến một đại điện, bên trong có bốn vị lão giả đang ngồi. Các lão giả thuần một màu khoanh chân ngồi trên đài cao, trong đại điện thì có một mình Mộ Dung Hàn Hiên đứng đó, lần này có thêm cả Mộ Dung Hàn Hiên và Diệp Lâm đứng chung. Những tu sĩ còn lại đã qua vòng đều đứng sau lưng các lão giả, cả Sở Vân Tiêu và Hà Vân Ngọc cũng đứng sau lưng một vị lão giả. "Tư chất các ngươi tuyệt thế, ở cái tuổi này đã có tu vi như vậy, thật sự là chấn động cổ kim, xin hỏi các ngươi từ đâu tới?" Vị lão giả râu trắng ngồi gần nhất lên tiếng hỏi, ánh mắt như có thứ gì đó đang nhen nhóm. "Bẩm tiền bối, ta và đạo hữu Diệp đều là tán tu, tu vi một thân có được đều là do tự mình chém giết mà thành, trên con đường chém giết này, cả hai đều đã cảm thấy vô cùng kiệt sức." "Từ đó, vừa lúc gặp được Thông Thiên các thu nhận đệ tử, đặc biệt đến tìm kiếm chút vận may." "Lời vãn bối nói tuyệt không giả." Mộ Dung Hàn Hiên chắp tay, ngữ khí dõng dạc nói. Mà bốn vị lão giả phía trên thì hoàn toàn ngơ ngác. Mẹ nó chứ, cái bia thiên phú kia là chuyên dùng để kiểm tra thiên phú, ngày thường, cả trăm vạn năm cũng khó mà tính ra một người chín mươi mét trở lên, mà lần này thì sao? Trực tiếp xuất hiện tới bốn người. Hơn nữa, ai nấy đều một mực nói là tán tu. Thảo, ai cũng thấy được điểm bất hợp lý trong đó. Nếu không phải vì giữ gìn hình tượng, những lão già này đã sớm nổi đóa chửi bới rồi. "Ta thu hai người bọn họ, các ngươi lui xuống đi." Lúc này, phía sau hai người nổi lên từng đợt sóng gợn, trong hư không, một thanh niên áo xanh tươi cười bước ra từng bước từ trong hư không đi về phía này. "Gặp qua thủ tọa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận