Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 1969: Diệp Bất Khuất truyện ký 32

Chương 1969: Diệp Bất Khuất truyện ký 32
Tu sĩ Hợp Đạo kỳ dưới một ngàn tuổi, đây tuyệt đối là kỳ tài ngàn vạn năm khó gặp, hơn nữa, đám trưởng lão từ các thế lực lớn vây quanh Vương Đằng đều đã mắt xanh lè. Trong đôi mắt bọn họ tràn ngập vẻ thưởng thức lẫn tham lam.
Lần này, cho dù có thua cuộc đổ ước với Diệp Bất Khuất thì Diệp Bất Khuất vẫn hoàn toàn vô sự, đừng nói bản thân Diệp Bất Khuất đã là Hợp Đạo kỳ, hắn không có cách nào cả. Chỉ riêng việc xung quanh đây có các trưởng lão của thế lực cổ xưa thôi đã không cho phép rồi.
Lực lượng lớn nhất hắn có thể điều động được chỉ là Hóa Thần cảnh, tu sĩ Hợp Đạo kỳ là nhân vật cấp thái thượng trưởng lão, căn bản không phải thứ hắn có thể điều động được.
Lần này gặp mặt, thế giới này đúng là thế giới xem trọng thực lực.
Mặt Vương Đằng tái mét, đứng ngồi không yên.
"Hợp Đạo kỳ, Diệp công tử, ngươi gạt ta khổ quá!"
Lý Tiên Nhi nhìn Diệp Bất Khuất trên lôi đài với vẻ mặt chua xót, Hợp Đạo kỳ, sớm biết Diệp công tử là Hợp Đạo kỳ thì nàng đã không đến mức rơi vào cảnh không còn đường lui thế này.
Vạn Kiếm Thánh Sơn dù không sợ tu sĩ Hợp Đạo kỳ, nhưng tuyệt đối không dám tùy tiện trêu chọc một tu sĩ Hợp Đạo kỳ. Huống hồ, đây lại là tu sĩ Hợp Đạo kỳ dưới một ngàn tuổi.
Lúc này, Diệp Bất Khuất đã đứng trên lôi đài gần mười mấy phút, trong khoảng thời gian đó, không có một tu sĩ nào dám lên đài khiêu chiến.
Chỉ vì một mình hắn mà đã làm cho đại hội lớn náo nhiệt trở thành chướng khí mờ mịt.
Vốn dĩ chỉ định mời kiếm tu thiên hạ giao đấu lẫn nhau, tạo nên danh tiếng thịnh thế. Bây giờ thì hay rồi, không những danh tiếng không có mà còn ảm đạm thế này.
"Ồ? Nếu không ai lên đài, vậy ta là người thứ nhất, không vấn đề gì chứ?"
Diệp Bất Khuất nhìn xung quanh không ai động tĩnh, liền nhấc chân đi về phía thanh Huyền thiết trọng kiếm kia, nếu hắn đã là người thứ nhất, vậy thanh kiếm này đương nhiên là thuộc về hắn.
Còn đệ tử Vạn Kiếm Thánh Sơn xung quanh thì không một ai dám ngăn cản, vị này không những là tu sĩ Hợp Đạo kỳ mà người trong thiên hạ còn đang nhìn kia kìa, nếu Vạn Kiếm Thánh Sơn hiện tại đổi ý, đại hội khai sơn sẽ trở thành một trò cười lớn.
"Mau đi mời truyền nhân."
Trong một căn phòng bí mật, hai vị lão giả tóc bạc đang thưởng trà đánh cờ, qua ô cửa sổ, có thể nhìn bao quát toàn bộ Vạn Kiếm Thánh Sơn. Nơi này chính là địa điểm ngắm cảnh tuyệt đẹp, nhìn Diệp Bất Khuất từng bước tiến về phía Huyền thiết trọng kiếm, một lão giả trong đó vẻ mặt đau đầu nói.
Vốn dĩ bọn họ sắp xếp át chủ bài cuối cùng là một đệ tử Hóa Thần cảnh đỉnh phong, vị đệ tử kia tu vi cao thông thiên, giết Hóa Thần cảnh bình thường như chơi. Hắn là thiên kiêu xuất sắc nhất của Vạn Kiếm Thánh Sơn, nhưng giờ nghĩ lại thì vẫn nên thôi đi, có đến cũng là đưa thức ăn mà thôi. Dù sao tu vi ở đó cả rồi. Không thể để đệ tử nhà mình đi chịu chết vô ích được.
"Vâng." Ngoài cửa truyền đến một thanh âm.
"Ai, truyền nhân hiện đang bế quan, lần này nếu bị quấy rầy, e rằng tính tình sẽ không được tốt cho lắm." Lão đầu đối diện vẻ mặt buồn rầu nói.
"Vậy còn có thể làm sao? Bây giờ chỉ có truyền nhân mới có thể đấu một trận, Huyền thiết trọng kiếm là do tổ sư Vạn Kiếm Thánh Sơn lưu truyền, là chí bảo thật sự."
"Ngươi thật sự cam lòng cứ thế mà đưa ra ngoài à?"
"Ai..."
Hai vị lão giả mặt đầy bất đắc dĩ cùng lắc đầu.
"Ha ha ha, kiếm tốt."
Diệp Bất Khuất nhìn thanh Huyền thiết trọng kiếm trong tay, càng nhìn càng thấy thích, thanh kiếm này trọng lượng vừa vặn, cực kỳ thuận tay. Phảng phất thanh kiếm này chính là vì hắn mà chế tạo riêng vậy.
Diệp Bất Khuất giơ trường kiếm trong tay chém về phía biển mây trước mặt, trong nháy mắt, một đạo kiếm quang óng ánh tột cùng xẻ đôi cả biển mây ở ngoài ngàn dặm. Phảng phất chém cả bầu trời thành hai nửa, vô cùng kinh người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận