Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 2513: Nữ tử thần bí.

Chương 2513: Nữ tử thần bí. Mặc kệ Lạc Dao thần dị, Diệp Lâm tiến lên phía trước nhìn cỗ quan tài trước mắt. Chỉ thấy bên trong quan tài nằm một mỹ nhân tuyệt thế, khuôn mặt tinh xảo, mặc váy trắng, bên cạnh còn đặt một thanh tuyết kiếm màu trắng. Nàng cứ như vậy nhắm mắt, phảng phất một mỹ nhân đang ngủ, nhưng đáng tiếc là, quanh thân không hề có chút sinh khí nào. Mà bên cạnh đầu nàng còn đặt một ngọc phù, mặt ngoài ngọc phù quấn quanh từng đợt ánh sáng nhạt. Diệp Lâm vươn tay cầm ngọc phù lên, nhìn ngọc phù trong tay, Diệp Lâm đứng tại chỗ có chút do dự. Theo lý thuyết, Cửu Tiêu Huyền Lôi kiếm Quyết có lẽ ở bên trong ngọc phù này, thế nhưng Diệp Lâm lại do dự. Đoạt xá trùng sinh, đây là bốn chữ Diệp Lâm nghĩ đến ngay lập tức. Bốn chữ không hề xa lạ. Diệp Lâm sợ trong ngọc phù này có sự chuẩn bị của nữ tử này, thân phận tu vi của nữ tử này mình không biết, nhỡ khi còn sống là một Thái Ất Huyền Tiên, thậm chí Kim Tiên đại năng thì một khi mình thúc giục ngọc phù, tất cả sẽ xong. Thái Ất Huyền Tiên đại năng, dù chỉ một tia ý thức cũng không phải Diệp Lâm đủ sức ngăn cản. "Oa, vị tỷ tỷ này thật xinh đẹp a." Lạc Dao nằm sấp trên quan tài, mặt đầy kinh diễm nói, một đôi chân nhỏ lắc lư bên cạnh quan tài. "Thôi vậy, người chết chim lên trời, còn có thể bị ngươi làm khó?" Cuối cùng, Diệp Lâm cắn nhẹ môi đặt ngọc phù lên trán, thần niệm thăm dò vào trong. Trong chớp mắt, một ký ức khổng lồ tràn vào đầu Diệp Lâm, Diệp Lâm chỉ thấy tối sầm mặt, toàn thân ngã thẳng xuống đất. "Diệp Lâm, Diệp Lâm ngươi làm sao vậy?" Diệp Lâm như vậy làm Lạc Dao đang nằm sấp trên quan tài giật mình, Lạc Dao nhảy xuống khỏi quan tài, hai tay ra sức đẩy Diệp Lâm, nhưng dù cô cố gắng thế nào, Diệp Lâm vẫn bất động. Lạc Dao lo lắng đi vòng quanh Diệp Lâm, Diệp Lâm là người bạn duy nhất, có thể giao tiếp, ngoài di nương của cô. Nếu Diệp Lâm xảy ra chuyện, cô lại phải trở về quãng thời gian cô độc? Cô không muốn trở lại khoảng thời gian không ai nhìn thấy, không thể giao tiếp với ai. Còn ở một bên, Diệp Lâm phát hiện mình đang ở trong không gian hoàn toàn yên tĩnh. Dưới chân là một vùng hồ nước xanh lam, trước hồ nước là một đại thụ che trời, đại thụ màu xanh biếc cắm rễ trên hồ nước, từng cành cây rung rinh. Ở giữa đại thụ có một nữ tử áo trắng ngồi, nàng nằm trên cành cây, ở hông mang theo một thanh tuyết kiếm màu trắng. Nàng cứ vậy yên tĩnh nằm ở đó, dung nhan tinh xảo khiến người ta không khỏi động tâm. "Đây là..." Đến khi Diệp Lâm thấy rõ nữ tử kia thì nội tâm giật mình, nữ tử này chẳng phải người nằm trong quan tài kia sao? Nữ tử này thông qua ngọc phù kéo mình vào không gian này, chẳng lẽ muốn đoạt xá? Trong lúc nhất thời, Diệp Lâm nâng cao cảnh giác. "Nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có người đến, mặc dù mộ của mình bị trộm không phải là chuyện tốt đẹp gì, ta cũng không thích sau khi chết còn bị người quấy rầy." "Nhưng ta lại muốn có người đi vào, dù sao như vậy, ta cũng coi như có truyền nhân." Nữ tử lẩm bẩm, nàng nhảy xuống mặt đất, toàn thân lung la lung lay đi từng bước về phía Diệp Lâm, mỗi bước đi mặt hồ dưới chân đều gợn sóng. "Tiền bối, ngài đây là..." Nhìn nữ tử lung la lung lay đi về phía mình, Diệp Lâm chắp tay thi lễ, thần sắc không khỏi có chút cảnh giác. "Đừng sợ, ý nghĩ của ngươi ta đều biết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận