Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 3230: Con đường vô địch - bị vây quanh

"Nói rồi, trận chiến tiếp theo, tiên phong vẫn là để cho tổ một chúng ta.""Mẹ ngươi, nói rắm thối, lần sau tiên phong phải để cho tổ hai chúng ta.""Đừng có ồn ào, từng người một không có não à? Chiến đấu xong việc đầu tiên là phải thống kê thiệt hại, chứ không phải ở chỗ này hỏi thăm trưởng bối nhà người khác.""Báo cáo, không có ai bị thiệt hại, chỉ có tên Lý Nhị Ngốc kia đánh hăng quá, không cẩn thận bị rơi xuống hố, bị người khác thừa cơ đánh lén, bị chém mất một cánh tay."Một đám người to con cứ thế toàn thân đẫm máu đi trên đường, phía sau trên bầu trời vô số bóng người cũng cứ thế theo đám người này.Nhìn đám người to con, ánh mắt họ tràn đầy ý cười.Đám người to con này bọn họ rất thích, chém giết từng người giống như mãnh thú hình người không màng sống chết xông lên phía trước, chiến lực và lực phòng ngự càng kinh người, một người ít nhất có thể đè đánh mấy chục tu sĩ Chân Tiên.Có đám gia hỏa này đi tiên phong, bọn họ chỉ việc ở phía sau âm người là được.Cho nên tổn thất của họ mới thấp như vậy, nếu không lần này ít nhất cũng phải chết cả ngàn đồng bọn.Dù sao đối diện cũng không phải là loại người yếu kém gì."Hừ, mở miệng ra là nói ngươi không phải Diệp Lâm, là xem chúng ta là đồ ngốc để dỗ dành sao?""Đúng vậy, sợ là sợ, còn biện minh cái gì? Hiện tại đến cả thân phận của mình cũng không dám nhận sao?""Theo ta thấy, cũng không cần nhiều lời với hắn, chúng ta cùng nhau ra tay giết hắn, nói nhiều làm gì?"Bên trong địa phận Bắc Châu, một thung lũng lớn có một đám người đang đứng, dẫn đầu là [Diệp Lâm], sau lưng hắn có ba ngàn người áo trắng.Mà xung quanh hẻm núi, bên trái, bên phải, phía sau mỗi bên đều có một lực lượng vô cùng to lớn.Đầy trời là bóng người, những bóng người này bao vây toàn bộ hẻm núi, [Diệp Lâm] cùng đoàn người càng bị bao vây chặt chẽ ở chính giữa.Nghe những lời lên án này, [Diệp Lâm] càng thêm im lặng, vốn dĩ hắn muốn đi tìm cái tên giả mạo kia, nhưng đi chưa được bao xa đã bị đám người này bao vây.Hắn biết đám người này từ đâu tới, đúng là những kẻ vượt biên.Mặc dù những người này cũng là địch nhân của mình, nhưng số lượng thực sự quá chênh lệch, hắn nhất định phải đoạt lại lực lượng trong tay tên giả mạo kia thì mới có thể đánh một trận với đám người này.Về phần hiện tại, đánh nhau chỉ có đường chạy trốn.Bây giờ hắn cũng không biết nên giải thích thế nào."Ta...ai..."[Diệp Lâm] nghe những lời lên án của đám người này, nhất thời không biết giải thích ra sao, nói mình là Diệp Lâm, thì mình quả thực là Diệp Lâm, nhưng đám người này sẽ động thủ.Nói mình không phải Diệp Lâm sao? Mình thật sự là Diệp Lâm, mà bọn họ lại không tin mình không phải Diệp Lâm.Tóm lại chính là... Rất rối."Diệp Lâm, ngươi còn gì để nói? Bây giờ ngươi đã bị bao vây tứ phía, dù muốn chạy trốn cũng không còn đường, hiện tại, ngay lập tức, lập tức quỳ xuống đền tội.""Với lực lượng hiện tại của ngươi, động thủ cũng chỉ có một con đường chết, bây giờ quỳ xuống đền tội, chúng ta có thể tha cho ba ngàn người phía sau ngươi, dù sao bọn họ cũng là những người đáng thương."Nghe những giọng điệu bố thí đầy vẻ cao ngạo này, trong mắt [Diệp Lâm] hiện lên một tia sát ý, khóe miệng còn khẽ cười lạnh.Nghe xem, những lời này tựa như là bố thí vậy.Chẳng lẽ bọn người này thực sự cho rằng nắm chắc phần thắng rồi sao?Trong mắt ta, [Diệp Lâm], không có chuyện quỳ xuống đất xin tha."Báo..."Đúng lúc Diệp Lâm định phản kháng thì ngoài hẻm núi bỗng có một luồng sáng vụt đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận