Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 316: Bảo tháp đại hiển thần uy

"Đi, Vạn Thú Thành, Thiên Hư quận?" Diệp Lâm lấy lệnh bài mở kết giới Vô Danh Sơn, sau đó điều khiển phi thuyền bay ra bên ngoài.
"Tê, phi thuyền Thanh Long? Ai lắm tiền vậy? Mà mua được phi thuyền Thanh Long?"
"Không biết, chắc là chân nhân Hóa Thần cảnh đi."
"Nói vớ vẩn, phi thuyền Thanh Long tuy quý, nhưng chân nhân Hóa Thần kỳ cũng không rảnh mà đi mua nó, bay không nhanh bằng mình, đánh nhau cũng không bằng mình, mua làm gì?"
"Thật ghen tị, hẳn 85 vạn điểm tích lũy, không biết ai có tiền vậy."
Đến khi ra bên ngoài, Diệp Lâm trực tiếp mở hết tốc lực bay về Thiên Hư quận, còn vào trong không gian thì hắn chưa giàu đến thế.
Thiên Hư quận là một trong năm quận do nhân tộc khống chế, nếu bàn về thực lực tổng hợp, Thiên Hư quận đứng đầu toàn quận, cũng là nơi có nhiều đại năng nhất.
Thế hệ trẻ của quận này mạnh hơn Thiên Hà quận rất nhiều. Dù sao, Thiên Hà quận trong năm quận của nhân tộc là quận có thực lực đứng hạng cuối.
Năm quận của nhân tộc đều nằm cạnh nhau, để khi có đại chiến chủng tộc, năm quận có thể ngay lập tức chi viện lẫn nhau.
Mà Vô Danh Sơn nằm ngay giao giới của năm quận, có thể đến bất kỳ đâu trong năm quận.
Là thế lực mạnh nhất Đông châu nhân tộc, Vô Danh Sơn khống chế tài nguyên của cả năm quận, nếu muốn dùng tài nguyên, Vô Danh Sơn có thể dùng bất cứ lúc nào.
Diệp Lâm lái phi thuyền Thanh Long cả ngày trời vẫn còn cách rất xa.
Đúng là không còn cách nào, một quận quá lớn. Mỗi thế giới, việc sản sinh cường giả và địa bàn đều cân bằng, không thể có chuyện một chỗ bé tí lại sản sinh ra chân quân Hợp Đạo, đúng không?
Thế giới lớn cỡ nào, đại khái có thể thấy thực lực mạnh nhất của thế giới đó lớn cỡ nào.
"Kia là cái gì?"
Bỗng, Diệp Lâm dừng phi thuyền, chắp tay đứng trên phi thuyền nhìn xuống mặt đất.
Dưới mặt đất, rất nhiều người mang theo hành lý lớn nhỏ chạy về hướng này, như thể có con Hồng Hoang mãnh thú nào đuổi đằng sau.
Quy mô lớn thế này, lần đầu nhìn thấy, có đến mấy chục vạn người đang di chuyển.
Đây cũng là lý do vì sao Diệp Lâm đứng ở trên cao hàng vạn mét lại chú ý được.
Mà phía xa, có một mảng khói đen lao tới, đám người thấy khói đen này, ai nấy đều hoảng sợ, tốc độ chạy trốn càng nhanh hơn.
Khói đen cao trăm mét, dài vạn mét, trông rất đáng sợ. Khói đen như cái miệng Thâm Uyên, đang nuốt chửng từng sinh linh.
Trong khói đen, có mấy đạo ánh sáng không ngừng lóe lên.
"Chết tiệt sư huynh, đám Huyết Trùng này chắc không ngăn được, nhiều sư huynh đệ mất liên lạc rồi, chúng ta mau đi thôi."
"Đúng đó sư huynh, cứ tiếp tục vậy, đợi khói đen nuốt hết càng nhiều sinh linh, thì triệt để thành hình, chắc chúng ta cũng đi không nổi."
Trong khói đen, có ba nam hai nữ đang cầm trường thương tấn công vào đám khói đen xung quanh.
Nhìn kỹ, thì đó không phải khói đen, mà là những con côn trùng màu đen nhỏ như móng tay tạo thành. Vô số côn trùng tạo thành một đám, liền thành một hắc triều to lớn.
"Chết tiệt, Bách Chiến Thương tông ta phụng mệnh trấn áp Huyết Trùng này, rốt cuộc thằng vương bát đản nào đánh vỡ phong ấn, thả Huyết Trùng ra vậy?"
Thanh niên được gọi là sư huynh vừa chặn Huyết Trùng xung quanh vừa nghiến răng nghiến lợi quát lớn.
Rồi hắn nhìn sang đám người đang chạy trốn kia, ánh mắt có chút không đành lòng.
Bọn họ có thể trốn được, đều nhờ Bách Chiến Thương tông phái mấy trăm sư huynh đệ tới chặn lại. Nếu không, với thân thể phàm nhân sao có thể chạy qua đám Huyết Trùng này?
"Bách Chiến Thương tông ta vì các ngươi đã tổn thất mấy trăm sư huynh đệ, chúng ta hết lòng rồi."
"Yên tâm, nếu sau này để ta điều tra ra thằng nào phá phong ấn, ta nhất định chém nó, báo thù cho các ngươi."
"Đi thôi, mau về báo tông môn đại năng, để đại năng đến xử lý chuyện này."
Nói xong, thanh niên dẫn đầu lao ra khói đen, các đệ tử nghe vậy thì mừng rỡ, nhanh chóng lao ra.
Cứ tiếp tục, chắc chắn họ sẽ chết, may mà sư huynh còn thức thời.
Nhưng bọn họ đi rồi, Huyết Trùng không ai cản lại, tốc độ nhanh gấp mấy lần, lao về phía những người đang chạy trốn.
Phàm là ai bị khói đen bao quanh, trong chốc lát sẽ biến mất, bị Huyết Trùng nuốt chửng.
"Ồ? Cái này hóa ra không phải sương mù mà là từng con côn trùng nhỏ như móng tay, thú vị."
Đứng trên phi thuyền, Diệp Lâm nhìn ra bản chất của đám Huyết Trùng.
"Nhưng dù gì vẫn là mấy chục vạn người, không thể trơ mắt nhìn họ chết ngay trước mắt ta được."
Diệp Lâm nói xong, đặt tay phải lên ngực, Trấn Thế Bảo Tháp từ từ xuất hiện trong lòng bàn tay.
Bất kỳ tu sĩ nhân tộc nào cũng sẽ không trơ mắt nhìn đồng bào bị sinh linh ngoại tộc giết chóc, huống hồ vẫn là mấy chục vạn người.
Thường thì tu sĩ xem phàm nhân như kiến, nhưng khi ngoại tộc xâm lược thì đều là đồng bào. Con người chính là như thế phức tạp.
"Trấn Thế Bảo Tháp, ra."
Diệp Lâm khẽ quát, linh khí trong cơ thể giảm xuống nhanh chóng, Trấn Thế Bảo Tháp xoay tròn dữ dội, lớn lên theo gió, trong nháy mắt đã thành một tòa tháp cao vạn mét.
Tháp chín tầng cứ thế lơ lửng giữa không trung, trông rất uy nghiêm.
"Thu."
Diệp Lâm tay bấm pháp quyết, ngay lập tức, từ đáy Trấn Thế Bảo Tháp phát ra lực hút kinh khủng, đám Huyết Trùng bên dưới bị hút vào Trấn Thế Bảo Tháp.
Hàng nghìn hàng vạn ức con Huyết Trùng bị hút vào Trấn Thế Bảo Tháp, đám khói đen cũng dần giảm đi.
Khói đen che trời lấp đất đang chậm rãi bị hút vào Trấn Thế Bảo Tháp.
Cả tòa bảo tháp tỏa kim quang rực rỡ, trông vô cùng uy nghi.
"Mau nhìn, là đại năng nhân tộc ra tay, mau qua đó xem."
"Tê, uy thế mạnh quá, đại năng ra tay rồi, mau qua xem vị đại năng nào, phải mời đến Bách Chiến Thương tông cảm ơn."
Nhìn Diệp Lâm xuất thủ, mấy vị tu sĩ trẻ đang chuẩn bị về tông mời đại năng ra mặt đều kinh hãi, rồi mừng rỡ.
Suy cho cùng, phong ấn bị phá là lỗi của Bách Chiến Thương tông, thấy Diệp Lâm ra tay, họ mừng lắm.
Mà cảnh tượng hùng vĩ như thế, đương nhiên không thể giấu được những người phía dưới.
Họ quay đầu nhìn lại, đám khói đen khiến họ nghe tên đã sợ vỡ mật đang bị một tòa tháp lớn uy nghiêm hút vào.
Thấy cảnh tượng này, mọi người lập tức hiểu ra, vội vàng quỳ xuống lạy tháp, có người không màng hình tượng nằm cả xuống đất.
Chạy nãy giờ họ đã mệt đến thở không ra hơi, giờ thả lỏng, chút sức lực cũng chẳng còn.
"Tê, linh khí Địa giai thượng phẩm, vận dụng vẫn có hơi cố."
Diệp Lâm nhíu mày, đây là lần đầu hắn dùng Trấn Thế Bảo Tháp, chỉ mới mười mấy giây, mà linh khí trong người đã cạn mất sáu phần mười. Thật quá kinh khủng.
Đợi Huyết Trùng bị hút hết, Diệp Lâm tay bấm pháp quyết thu Trấn Thế Bảo Tháp.
Tháp lớn từ từ thu nhỏ lại, cuối cùng thành một cái tháp nhỏ bằng bàn tay, được Diệp Lâm đeo lên cổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận