Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 3975: Con đường vô địch - nằm ngửa

Chương 3975: Con đường vô địch - nằm ngửa
"Được rồi được rồi, lão phu biết rồi." Lão giả tùy ý vung tay với Diệp Lâm, sau đó ôm lấy Lạc Dao mang theo Thượng Quan Uyển Ngọc quay người biến mất không thấy đâu nữa.
Đợi đến khi mấy người biến mất, Diệp Lâm mới thu hồi nụ cười.
Hiện tại hai người đều đã đi, Lý Tiêu Dao, Lạc Dao, Thượng Quan Uyển Ngọc ba người đều đã chắc suất, tiếp theo, liền đến ba người bọn họ.
"Căn cứ thời gian tính toán, khoảng thời gian kết thúc trò chơi lần này còn hai tháng lẻ tám ngày, tính sao đây?" Cô Độc Phong bấm ngón tay tính toán rồi thản nhiên nói.
Tính theo thời gian, bọn họ còn phải chờ ở đây hơn hai tháng nữa.
Hơn hai tháng sau truyền tống trận mới chính thức mở ra, bọn họ mới có thể rời khỏi cái nơi gọi là vùng đất xa xôi này.
Thật sự tiến vào Tinh Hà Hoàn Vũ giàu có, thật sự bước lên hành trình, bước lên con đường chinh chiến.
Đi nhận biết phong cảnh tươi đẹp nhất, kiến thức những thiên kiêu cường đại hơn.
"Hai tháng lẻ tám ngày, ta đề nghị, trước nghỉ ngơi hai tháng, với điểm tích lũy bây giờ của chúng ta, chắc là đủ rồi."
"Hơn nữa, ta đã quan sát rồi, trên Kim Bảng kia, thứ tự và điểm tích lũy của rất nhiều người đều không biến động nữa, chắc chắn là đã trốn đi."
Cô Độc Phong nói nhỏ, hắn nhìn bảng danh sách màu vàng trên đỉnh đầu rất nhiều lần, sớm đã phát hiện danh sách kia đã rất lâu không thay đổi.
Tự nhiên cũng đoán ra được một chút.
Khả năng lớn là vì bốn con man thú cảnh giới nửa bước Kim Tiên kia mà tất cả mọi người trốn đi.
Mặc dù tên kia chậm chạp, nhưng dù sao cũng là man thú nửa bước Kim Tiên thời kỳ toàn thịnh, một khi đi ra bị để ý, không chết cũng lột da.
Người xếp hạng trên kia tự nhiên trốn đi, không muốn mạo hiểm ra ngoài.
Dù sao suất vào danh sách của họ hầu như đã chắc chắn, còn ra ngoài làm gì?
Huống chi, vị trí thứ nhất lại không có thưởng gì, có đáng để bất chấp nguy hiểm mà đi ra nữa không?
Chắc chắn là không thể.
Mà giờ khắc này, cạnh tranh kịch liệt nhất không phải phía trước, mà là đám người ở cuối đoàn.
Nhất là từ vị trí một vạn năm ngàn đến hai vạn, đoạn này cạnh tranh cực kỳ kịch liệt, thứ hạng mỗi giây đều di động lên xuống, căn bản không dừng được.
Còn bảng xếp hạng phía trên thì hoàn toàn không nhúc nhích, hai bên tạo thành một sự chênh lệch vô cùng rõ ràng.
"Nếu đã như vậy, vậy thì nghỉ ngơi đi."
Giờ phút này, Diệp Lâm cũng không thể không thừa nhận quan điểm của Cô Độc Phong, quả thật có chút đạo lý.
Suất vào danh sách đều đã chắc chắn, không cần thiết phải mạo hiểm nữa, dù sao suất cao thì sao? Cũng không có ban thưởng gì.
Còn đi săn giết những thiên kiêu khác? Diệp Lâm không não tàn đến vậy.
Khi hắn ra ngoài, những Kim Tiên Ma vực kia đều cho hắn một vài đồ vật bảo mệnh.
Hắn không tin những thiên kiêu kia trên người không có, một khi bị ép đến nóng nảy, hắn sẽ gặp nạn vì điều đó.
Còn chuyện vì sao lúc trước tứ nữ lại không phản kháng, đến giờ Diệp Lâm vẫn không nghĩ ra.
Đến chết các nàng cũng không phản kháng, chẳng lẽ thật sự sống đủ rồi?
Có lẽ. . . Là thật sự sống đủ rồi.
Nếu ý nghĩ này của Diệp Lâm mà để Cố Thiên Lan biết, nhất định sẽ chỉ vào Diệp Lâm mà chửi ầm lên.
Nàng vốn cho rằng Diệp Lâm sẽ mềm lòng, liền cược Diệp Lâm mềm lòng, liền cược Diệp Lâm thương tiếc.
Nhưng, sự hung ác và tốc độ ra tay của Diệp Lâm hiếm thấy trong đời các nàng.
Đến cơ hội phản ứng cũng không có, đã bị Diệp Lâm chém mất.
Còn không gian giới chỉ, thì sau đó bị Cô Độc Phong lấy đi hết.
Giết người cướp của là tố chất cơ bản nhất của một tu sĩ, nhưng dường như Diệp Lâm lại không có thói quen này.
Hắn cũng giết người, nhưng lại quên mất quá trình lục soát xác này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận