Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 3314: Con đường vô địch - đều không làm

Chương 3314: Con đường vô địch - đều không làm Sâu trong tinh không, Lạc Thần tay cầm trường đao quyết đoán ngồi trên một tấm vương tọa màu đen, phía dưới là một đám thiên kiêu Thái Ất Huyền Tiên.
"Diệp Lâm mang theo đám người kia đi rồi."
Nghe tin này, Lạc Thần thoáng hiện lên nụ cười lạnh trên mặt, Lý Trường Sinh này đúng là nhân tài.
"Hiện tại trong Chiến Thần điện cũng liên tục có sinh linh rời đi, đại trận này cũng duy trì không được bao lâu."
Nghe báo cáo từ phía dưới, Lạc Thần lộ ra vẻ tươi cười.
Từ đầu đến cuối, hắn đều giữ trạng thái hợp tác với Lý Trường Sinh, mấy năm chém giết, ba tôn thiên kiêu duy nhất bỏ mạng vẫn là do Lý Trường Sinh tính toán cả.
Cùng Lý Trường Sinh chém giết nhiều năm, hắn đã hiểu rõ con người của Lý Trường Sinh.
Vì lợi ích bản thân, hắn không từ thủ đoạn.
"Tốt, đại trận này sớm muộn cũng bị phá, chúng ta cũng sắp ra ngoài được, sau khi ra ngoài, cứ một tinh hệ, một tinh hệ thu phục."
"Chúng ta phải khiến toàn bộ Ma vực vang lên tiếng nói của chúng ta, trên đường nếu gặp kẻ không có mắt liền giết."
Đôi mắt Lạc Thần lóe lên tia tinh quang, chậm rãi mở miệng, đã thả bọn họ đi ra, vậy thì xin lỗi, xem ai nhanh hơn, xem ai có thể là người đầu tiên khống chế toàn bộ Ma vực.
Hiện tại trên người bọn họ đều có khí vận che chở, nhưng khắp nơi trong Ma vực vẫn còn sót lại không ít khí vận, cộng lại số khí vận còn sót lại này không hề nhỏ.
"Lý Trường Sinh à Lý Trường Sinh, ngươi thật sự cho rằng những năm nay ta chém giết cùng ngươi đều đã dùng hết toàn lực sao? Thật ngu xuẩn."
"Không lâu nữa ta sẽ cho ngươi đích thân chết dưới đao của ta."
Vuốt trường đao trong tay, Lạc Thần cười lạnh trong lòng.
Người như Lý Trường Sinh, hắn nhất định sẽ chém, hắn thù hận nhất chính là loại người như vậy.
...
Bên kia, Diệp Lâm mang theo Lý Tiêu đao đã sớm tới được phía bắc Ma vực.
Toàn bộ Ma vực rất lớn, nhưng nơi hoang vu thì nhiều vô số kể.
Dù sao Ma vực rộng lớn như vậy, không thể nào chỗ nào cũng có sinh linh chiếm giữ.
Không biết có phải vận may hắn không tốt hay không, hoặc là do vận may Lý Tiêu đao không tốt, hai người đi lâu như vậy, qua không ít sao hệ nhưng không nhìn thấy một bóng sinh linh nào.
"Cái Ma vực này thật là hoang vu, một bóng người cũng không thấy."
Đi bên cạnh Diệp Lâm, Lý Tiêu đao vuốt cằm ra vẻ suy tư nghiêm túc nói.
"Tìm được rồi."
Đột nhiên, Diệp Lâm nheo mắt nhìn về phía xa.
Chỉ thấy trong tinh không đen nhánh phía xa, ánh hào quang trăm vạn trượng hội tụ, từng đạo hào quang đan xen, vẽ lên những hình ảnh duy mỹ khác nhau.
Diệp Lâm và Lý Tiêu đao thấy vậy không do dự, hai người vượt qua vô tận tinh không tới nơi hào quang tụ tập.
Hai người đều có tu vi Thái Ất Huyền Tiên, tốc độ tự nhiên rất nhanh.
Khoảng cách mấy vạn sao đối với hai người mà nói chẳng qua chỉ là một ý niệm.
Đến nơi hào quang tụ tập, Diệp Lâm mới thấy rõ cảnh tượng chân thực ở đây.
Bên dưới ánh hào quang trăm vạn trượng là một đại lục mênh mông vô bờ, bề mặt đại lục tỏa ra ánh hào quang trăm vạn trượng đan xen, những ánh hào quang này giống như đang bảo vệ mảnh đại lục này vậy.
"Trong đại lục này, có tu sĩ Thái Ất Huyền Tiên."
Diệp Lâm nheo mắt nhìn xuống đại lục thản nhiên nói, Thái Ất Huyền Tiên trong toàn bộ Ma vực cực kỳ thưa thớt, đi khắp mấy trăm vạn ngôi sao chưa chắc đã thấy một vị.
Mà bây giờ thì sao? Hắn và Lý Tiêu đao đi chưa bao lâu đã gặp một đại lục có tu sĩ Thái Ất Huyền Tiên.
Vận may này, thật sự có chút tốt.
"Vào xem chẳng phải sẽ biết?"
Nhìn đại lục mênh mông vô bờ dưới chân, Lý Tiêu đao ngạc nhiên, cảm giác giẫm cả đại lục dưới lòng bàn chân này thật kỳ diệu.
"Được, vậy thì đi xem thử."
Bạn cần đăng nhập để bình luận