Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 2370: Một năm vội vàng mà qua

"Làm sao bây giờ? Ta chẳng lẽ thật sự phải c·hết ở chỗ này sao?" Trong Thủy Nguyệt Động thiên hòn đảo, Thẩm Quân Tuyết ngồi bệt dưới đất, mặt đầy bi thương, một năm rồi, bọn họ đã bị vây ở đây ròng rã một năm. Một năm trôi qua, không có chút manh mối nào. Mà khi nàng nhìn về phía bóng người đang khoanh chân tĩnh tọa ở rìa hòn đảo, cả người lại sụp đổ trong nháy mắt. Cái tên đầu gỗ t·ử t·hiệt này, một năm, ròng rã ngồi khoanh chân một năm trời, bọn họ thì sắp c·hết đến nơi, sắp c·hết rồi, người này chẳng lẽ không nóng nảy sao? Bên này, tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của Thẩm Quân Tuyết, Diệp Lâm lập tức mở mắt. "Mặt trời Chí Tôn pháp tầng thứ nhất đã hoàn toàn viên mãn, cứ tiếp tục như vậy, chẳng bao lâu sẽ bước vào tầng cảnh giới thứ hai." Nội tâm Diệp Lâm vô cùng phấn chấn, chỉ lĩnh ngộ Mặt trời Chí Tôn pháp đã tốn của hắn mấy ngàn năm, bây giờ hắn chỉ dùng một năm đã viên mãn tầng thứ nhất, đây không phải thiên tư siêu tuyệt thì là gì? Lại ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Quân Tuyết ở đằng xa với ánh mắt sinh không luyến tiếc, Diệp Lâm lại bất đắc dĩ. Nói cho cùng, vẫn là mình hại người ta, người ta vì cứu mình mà rơi vào tình cảnh này. Đối với Thẩm Quân Tuyết, nội tâm Diệp Lâm vẫn có một chút áy náy, hắn là người có ơn tất báo, Thẩm Quân Tuyết vì hắn mà đến, vậy thì hắn nhất định phải có khả năng đưa nàng ra ngoài. Ầm. Ngay lúc này, mặt nước biển bên cạnh Diệp Lâm nổi lên một trận bọt nước, một con yêu thú toàn thân tuyết trắng, to lớn như cá voi đột nhiên lao ra. Da toàn thân trắng như tuyết, mọc một hàng vây lưng, ở trán còn có một cái độc giác nhỏ, hai mắt to tròn hiện lên vẻ linh động, nhìn cực kỳ xinh đẹp. Thế nhưng ngay sau đó, yêu thú này há to mồm nhắm về phía Diệp Lâm mà đến. "Thủy Nguyệt Thánh Thú?" Thẩm Quân Tuyết ở xa hét lớn. "Cút." Diệp Lâm giơ tay lên vung một cái, trong chớp mắt, thân thể khổng lồ của Thủy Nguyệt Thánh Thú trực tiếp bị Diệp Lâm đánh bay, thân thể vẽ một đường cong tuyệt đẹp rồi rơi xuống biển, tung tóe một mảng lớn bọt nước. "Xong đời, Thủy Nguyệt Thánh Thú trong tình huống bình thường sẽ không đơn độc xuất hiện, nhất định thấy một con, vậy nghĩa là dưới nước còn vô số con." "Thủy Nguyệt Thánh Thú là một đám rất kiên nhẫn, một khi để mắt tới con mồi thì quyết không bỏ qua, đây chỉ là Thủy Nguyệt Thánh Thú cảnh giới Thiên Tiên, vậy chẳng lẽ dưới nước có cả Chân Tiên cảnh giới sao." "Với thực lực hiện tại của chúng ta mà gặp phải Thủy Nguyệt Thánh Thú Chân Tiên cảnh thì chỉ có đường c·hết." Thẩm Quân Tuyết lải nhải đi về phía Diệp Lâm, bây giờ trên đảo chỉ có hai người bọn họ, nhất định phải hợp tác, nương tựa nhau. "Phải làm sao bây giờ? Chúng ta không kiên trì được bao lâu, thực lực bây giờ bị trấn áp chín phần, một khi dưới nước có Thủy Nguyệt Thánh Thú cảnh giới Chân Tiên, hai ta nhất định sẽ c·hết không nghi ngờ." Thẩm Quân Tuyết nhìn Diệp Lâm nói, vẻ lo lắng hiện lên trên khuôn mặt tuyệt mỹ, càng khiến nàng thêm phần quyến rũ. "Ta tự nhiên biết, bất quá, với cảnh giới Chân Tiên thì phá hủy hòn đảo này dễ như trở bàn tay, mà lũ súc sinh này không hề ra tay, vậy có nghĩa là, trong Thủy Nguyệt Động thiên này có quy tắc, dẫn đến bọn chúng không thể tấn công hòn đảo." "Chỉ cần trốn ở trung tâm hòn đảo là có thể gối cao không lo." "Bất quá, tiếp tục như vậy thì chỉ có thể chờ c·hết, muốn đi ra, nhất định phải tìm ra cách phá giải." So với Thẩm Quân Tuyết, sắc mặt Diệp Lâm vô cùng bình tĩnh, hắn không phải là một kẻ chỉ biết kêu gào muốn c·hết. "Nói cũng đúng a." Nghe vậy, Thẩm Quân Tuyết hoàn hồn, đúng vậy, đạo lý đơn giản như vậy sao mình lại không nghĩ ra? Chẳng lẽ là do mình quá ngu ngốc sao? Hay là chỉ số IQ bị thuyên
Bạn cần đăng nhập để bình luận