Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 832: Mặt nạ 2

Chương 832: Mặt nạ 2
Bản thể thế mà tu luyện cái kia ma công vô cùng bá đạo? Điều này cũng có nghĩa là hắn cũng sẽ bị liên lụy, hắn cũng đồng thời muốn tu luyện. Sau này hắn cũng sẽ biến thành một con quái vật chỉ biết khát m·á·u.
"Cái này..."
Tiêu Dao cười khổ, người nhà gặp chuyện, họa từ trêи trời rơi xuống.
"Bất quá lựa chọn này, lại vừa vặn thích hợp thời cơ hiện tại. Mặc ta tu luyện công pháp gì, mặc kệ ta ra sao, thế giới này là thế giới dựa vào nắm đấm. Tương lai các ngươi gọi ta ma đầu cũng được, nói ta tàn nhẫn cũng được, chỉ cần ta mạnh lên, lời của ta chính là chân lý."
Tiêu Dao chậm rãi giơ tay lên, nhìn tuyết lớn mờ mịt trêи đỉnh đầu, ánh mắt dần dần trở nên kiên định. Xem ra mình cũng cần phải nâng cao tu vi nhiều hơn một chút.
Nói xong, Tiêu Dao chậm rãi biến mất trong màn tuyết mênh mông. Hai người đúng là cùng một khuôn đúc ra, đến cả tính cách cũng không sai biệt lắm.
Trong nháy mắt, mười ngày thời gian trôi qua nhanh chóng. Ngày này, Diệp Lâm từ từ mở mắt, nhìn ra cửa động. Trêи cửa động, Thượng Cung tay cầm một chiếc mặt nạ màu đỏ, chậm rãi đi về phía Diệp Lâm.
"Diệp tông chủ, đã chế tạo xong. Mặt nạ này không phụ sự mong đợi của mọi người, phẩm giai đạt tới Thiên giai hạ phẩm, bên trong còn vẽ chín chín tám mươi mốt đạo thần văn."
"Một nửa số thần văn này dùng để ẩn giấu khí tức, một nửa khác dùng để ngụy trang khí tức."
Thượng Cung xoa xoa trán, có lẽ là do mồ hôi chậm rãi nói. Để chế tạo tấm mặt nạ này, các cao tầng của Khí tộc gần như đều đã ra tay, dùng không gian hạn hẹp để vẽ chín chín tám mươi mốt đạo thần văn, có thể tưởng tượng độ khó như thế nào.
Mà còn, một vài thần văn còn khắc chế lẫn nhau. Để giải quyết rắc rối này, hắn mới chậm trễ thêm bảy ngày, nếu không đã sớm hoàn thành.
Diệp Lâm nhìn mặt nạ trước mắt, giơ tay cầm lấy mặt nạ, ngay lập tức, một luồng sát ý xông thẳng vào đầu, Diệp Lâm rùng mình.
"Diệp tông chủ, luồng khí tức xa lạ này chính là sát ý. Một khi Diệp tông chủ đeo chiếc mặt nạ này lên, toàn thân sẽ không tự chủ được mà tỏa ra sát ý vô cùng nồng đậm."
"Đến lúc đó, dù người thân của Diệp tông chủ có đứng trước mặt cũng tuyệt đối không nhận ra Diệp tông chủ. Bán Tiên Đại Thừa kỳ cũng căn bản nhìn không thấu."
Nhìn Diệp Lâm cầm mặt nạ ngẩn người, Thượng Cung lại giải thích thêm.
Diệp Lâm nghe Thượng Cung nói mà mặt không hề cảm xúc, sau đó chậm rãi đeo mặt nạ lên mặt. Trong chớp mắt, khí tức thuộc về Diệp Lâm quanh người nháy mắt biến mất không thấy gì, theo sau đó là sát ý ngập trời.
Ngay cả Thượng Cung cũng không nhịn được mà lùi lại mấy bước, loại sát ý này, ngay cả hắn cũng không chịu nổi.
Lúc này, Diệp Lâm căn bản không còn là Diệp Lâm nữa, một thân huyết y, lại phối hợp với chiếc mặt nạ quỷ dị, đích thực là một tôn sát thần tại thế. Không ai có thể nhận ra đây là Diệp Lâm.
Bây giờ mà ai nói người trước mắt là Diệp Lâm, e là người khác sẽ tát cho hai cái vào mồm. Người trước mắt đích thực là một tôn sát thần, ở đâu ra Diệp Lâm? Mù mắt cũng không cần phải gạt người ta như vậy chứ?
"Mặt nạ này, không tệ."
Diệp Lâm vuốt ve chiếc mặt nạ, khóe miệng hơi nhếch lên. Chiếc mặt nạ này khớp hoàn hảo với khuôn mặt hắn, hơn nữa cử động rất tự nhiên, dường như chiếc mặt nạ này sinh ra đã thuộc về mình vậy. Không có chút cảm giác khó chịu nào.
"Để chế tạo chiếc mặt nạ này, các cao tầng Khí tộc chúng ta ròng rã mười ngày không ngủ, cả ngày đều dốc sức làm mặt nạ, hao phí đại lượng tâm thần."
Sắc mặt Thượng Cung biến đổi rất nhanh, hướng về Diệp Lâm mà kể lể. Sản phẩm được khách hàng rất hài lòng, tiếp theo chính là than thở, chỉ cần than thở khổ sở thì khách hàng sẽ cho thêm. Đây là một quy tắc bất thành văn, trước giờ bọn họ vẫn đều làm như vậy.
Bất quá điều kiện tiên quyết là khách hàng phải hài lòng với sản phẩm, nếu không bạn làm như vậy sẽ làm mất uy tín.
Bạn cần đăng nhập để bình luận