Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 142: Trao đổi

"Đứng lên đi."
"Cảm ơn thánh tử."
Diệp Lâm nói xong, các trưởng lão và đệ tử phía dưới liền nhốn nháo đứng dậy.
"Tốt, nên bắt đầu làm việc thôi, đúng rồi, tông chủ vào vị trí nghi thức, ngày mai cử hành." Diệp Lâm nói xong, liền cùng Sở Tuyết hai người hướng ngọn núi Độc Phong bay đi.
Đợi đến khi hai người rời đi, chín đại trưởng lão mới tụ tập một chỗ.
"Ngày mai nghi thức tông chủ lên ngôi thế nào rồi?"
"Đương nhiên đã chuẩn bị xong, đảm bảo là nghi thức tông chủ lên ngôi lớn nhất từ trước đến nay của Thanh Vân Tông."
"Ha ha ha, tốt, có thánh tử dẫn đầu, Thanh Vân Tông ta đảm bảo có thể một đường phát triển." Chín đại trưởng lão mặt mày hớn hở, cười ha hả...
Bên kia, trên đỉnh Độc Phong, Diệp Lâm cùng Sở Tuyết song song đứng trên tảng đá lớn, phóng tầm mắt ra toàn bộ Thanh Vân Tông.
"Sư tôn, ngày mai nghi thức tông chủ lên ngôi, vậy để người làm đi, ta đề cử người làm tông chủ Thanh Vân Tông." Qua một lúc, Diệp Lâm mới chậm rãi mở miệng nói.
"Không cần, đối với vị trí tông chủ, ta không có hứng thú, ta từ nhỏ đã ở trong Thanh Vân Tông này, cả ngày canh giữ ở đây, thật sự quá chán."
"Bây giờ đại cục đã định, ta định đi khắp nơi dạo chơi, Thanh Vân Tông có sư huynh trấn giữ, sẽ không có chuyện gì." Sở Tuyết nói xong, Diệp Lâm im lặng gật đầu.
Sở Tuyết chọn gì, hắn đều hết sức ủng hộ.
Hôm nay đại cục trong phạm vi vạn dặm đã định, vị thế bá chủ của Thanh Vân Tông đã vững chắc không thể vững chắc hơn.
"Sư tôn, nếu người không muốn, vậy người tông chủ này có thể chọn người, chỉ có Lý Diệu Linh sư tỷ và Thạch Kiên sư huynh hai người, người đề nghị ai trong số họ trở thành tông chủ?" Diệp Lâm quay đầu lại, đầy mặt hiếu kỳ nhìn về phía Sở Tuyết.
Đối với sự lựa chọn của Sở Tuyết, hắn vô cùng tò mò.
"Ngươi bây giờ là thánh tử của Thanh Vân Tông, những chuyện này, không liên quan gì đến ta, mặc cho chính ngươi quyết định, ta hơi mệt chút, đi xuống nghỉ ngơi trước đây." Sở Tuyết nói xong, liền một mình đi về chỗ ở.
Nhìn theo bóng lưng của Sở Tuyết, Diệp Lâm rơi vào trầm tư.
Bên kia, dưới một gốc đào, Lý Diệu Linh một mình chắp tay ngắm nhìn hoa đào.
"Sư tỷ, ta thấy người đứng ở chỗ này đã nửa canh giờ, có chuyện gì phiền lòng sao?" Lúc này, Diệp Lâm từ một bên đi ra, tươi cười nhìn Lý Diệu Linh trước mặt.
"Bái kiến thánh tử." Vừa nhìn thấy Diệp Lâm, Lý Diệu Linh lập tức khom người hành lễ.
"Không cần, sư tỷ, hai người chúng ta, không cần mấy nghi thức xã giao đó." Diệp Lâm vội vàng xua tay.
"Thánh tử bây giờ không lo chuẩn bị cho nghi thức tông chủ lên ngôi ngày mai, sao lại có thời gian tới tìm ta?" Lý Diệu Linh đầy vẻ hiếu kỳ nói.
Đối với sư đệ này, trong lòng nàng hiện tại đã bội phục, trước đây nếu có chút không phục, vậy bây giờ là một lòng bội phục.
Hai mươi tuổi đã Kim Đan kỳ, xưa nay chưa từng có.
"Sư tỷ, lần này đến, ta có một chuyện muốn nhờ tỷ giúp."
"Chuyện gì?" Lý Diệu Linh đầy vẻ nghi hoặc, Diệp Lâm là thánh tử cao quý, ngày mai lại sắp trở thành tông chủ, có thể có chuyện gì phiền lòng cần đến sự giúp đỡ của nàng?
"Sư tỷ, ta muốn để tỷ làm tông chủ Thanh Vân Tông này."
"Cái gì?" Diệp Lâm vừa nói xong, Lý Diệu Linh đầy vẻ kinh ngạc, để nàng làm tông chủ? Đùa đấy à?
Vị trí tông chủ, đứng trên vạn người, vô cùng tôn quý.
Người người tha thiết mơ ước, mà Diệp Lâm hiện tại lại muốn nhường cho nàng?
Dù nàng có nghĩ như thế nào cũng không thể hiểu nổi, rốt cuộc Diệp Lâm muốn gì khi để nàng làm tông chủ?
"Sư tỷ, đừng vội từ chối, ta đối với vị trí tông chủ của Thanh Vân Tông này, không có hứng thú." Theo lời giải thích từ từ của Diệp Lâm, Lý Diệu Linh giờ mới hiểu ra.
"Thế nào?" Nhìn Lý Diệu Linh đã bừng tỉnh ngộ, Diệp Lâm hỏi ngược lại.
So với Thạch Kiên, hắn xem trọng Lý Diệu Linh hơn, dù sao Lý Diệu Linh làm việc rất chín chắn.
Mà còn trong cửa khảo hạch thánh tử thứ nhất, nàng cũng ưu tú hơn Thạch Kiên, về phương diện chiến lực, Thạch Kiên tự nhiên không phải đối thủ của Lý Diệu Linh.
Còn về tâm tính, điểm này càng không cần nhắc tới.
Mặc dù hắn và Lý Diệu Linh tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng đối với cách làm người của Lý Diệu Linh, hắn vẫn vô cùng yên tâm.
Có thể nói toàn bộ phương diện đều áp đảo Thạch Kiên.
"Thánh tử, vị trí tông chủ của Thanh Vân Tông, ta đương nhiên là muốn, nhưng các trưởng lão ở bên kia..." Hiểu rõ mọi chuyện rồi, Lý Diệu Linh rõ ràng có chút động lòng.
Vị trí tông chủ Thanh Vân Tông là vị trí mà nàng luôn tha thiết ước mơ.
Từ xưa đến nay, tông chủ Thanh Vân Tông đều là nam tử, Lý Diệu Linh tự nhận cả đời không kém ai.
Nàng cố gắng như vậy chính là muốn chứng minh cho mọi người thấy, cho dù là nữ nhi cũng có thể gánh vác một phương trời.
"Chỉ cần sư tỷ đồng ý là được, tất cả, ta sẽ xử lý."
"Trời đã tối rồi, sư tỷ nghỉ ngơi sớm một chút." Nhìn mặt trời đang dần xuống núi ở phía xa, Diệp Lâm lúc này mới lên tiếng nói.
"Sư đệ." Nhìn bóng lưng Diệp Lâm, Lý Diệu Linh không nhịn được lên tiếng.
"Sao vậy?" Nghe vậy, Diệp Lâm chậm rãi quay người.
"Một đường phát triển."
"Đa tạ." Nghe vậy, Diệp Lâm khẽ mỉm cười, lập tức hướng về Độc Phong đi tới.
Nhìn Diệp Lâm biến mất, Lý Diệu Linh khẽ thở dài.
Tiểu sư đệ ngày đó còn cùng nàng cạnh tranh vị trí thánh tử, bây giờ đã thành người nàng phải ngưỡng vọng.
Mà sau này, e rằng ngay cả bóng lưng của Diệp Lâm nàng cũng không thể nhìn thấy nữa.
Nhân sinh vô thường a...
...
Bên kia, Diệp Lâm nhìn Tiểu Hồng trước mặt, mặt đầy kinh ngạc.
Một thời gian không gặp, Tiểu Hồng đã đột phá đến Kim Đan hậu kỳ.
Chuyện này một lần nữa làm mới nhận thức của hắn, đồng thời cũng một lần nữa khiến hắn thấy được sự đáng sợ của Tiểu Hồng.
"Tiểu Hồng, thương lượng chuyện này nhé, cho ta thêm một cái lông vũ của ngươi nữa đi." Diệp Lâm lấy ra lông vũ mà ngày trước Tiểu Hồng đã đưa cho hắn, mặt tươi cười nói.
Mà Tiểu Hồng nhìn thấy nụ cười gian xảo kia của Diệp Lâm, vội vàng lùi lại mấy bước, mặt chim đầy vẻ cảnh giác.
"Chỉ một cái thôi, một cái." Diệp Lâm tươi cười.
Đối với lông vũ của Tiểu Hồng, hắn vẫn thèm thuồng lắm đấy, không cần khoảng cách mà vẫn truyền tin được, đó là bảo vật biến thái đến mức nào chứ?
Thấy bộ dạng Diệp Lâm như vậy, Tiểu Hồng hai mắt lộ ra một tia bất đắc dĩ mang tính người, lập tức run rẩy thân mình, một chiếc lông vũ màu đỏ rực từ phần đuôi bay xuống, từ từ bay đến tay Diệp Lâm.
"Đa tạ, Tiểu Hồng vẫn là tốt nhất."
"Đúng rồi Tiểu Hồng, ngươi vào trong túi ngự thú trước đi, ngày mai, ta sẽ đưa ngươi đi một nơi mới." Lúc này, Diệp Lâm lấy ra túi ngự thú, từ từ mở ra, mà Tiểu Hồng thì không chút do dự, trực tiếp chui vào trong túi.
Diệp Lâm là chủ nhân của nó, nó tin tưởng Diệp Lâm vô điều kiện, cho dù Diệp Lâm bảo nó đi ch.ết, nó cũng sẽ không chút do dự.
Đây chính là lòng trung thành của thần thú.
Thần thú cao ngạo, không dễ dàng nhận chủ, một khi nhận chủ, chính là cả một đời.
Chủ nhân chết rồi, thần thú tuyệt đối sẽ không sống tạm bợ.
Thấy Tiểu Hồng đã chui vào trong túi ngự thú, Diệp Lâm cất túi ngự thú vào trong nhẫn không gian.
Trong nháy mắt, một đêm thời gian trôi qua.
Ngày thứ hai, toàn bộ Thanh Vân Tông trở nên sôi động, ngay cả đệ tử tạp dịch cũng không có bất kỳ công việc nào.
Toàn thể đệ tử Thanh Vân Tông đều đang ăn mừng, dù sao đây cũng là một đại sự.
"Sư tôn, đây là lông vũ người cầm lấy, sau này, dùng để liên lạc với ta." Trên Độc Phong, Diệp Lâm lấy ra lông vũ mà hắn đã xin được của Tiểu Hồng đưa cho Sở Tuyết.
Sở Tuyết vui vẻ nhận lấy.
"Đây là một trăm viên trung phẩm linh thạch, là sản lượng linh khoáng một năm, ngươi đi loại tông môn cự đầu như Vô Danh Sơn, mà bản thân lại không có chút tài nguyên thì sao được." Sở Tuyết lấy ra một chiếc túi đưa cho Diệp Lâm.
Còn Diệp Lâm thu lại chiếc túi, nhìn về phía tầng mây xa xăm, trong tầng mây kia, Sát Vô Đạo mặt mày hớn hở nhìn hắn.
Mà phía sau Sát Vô Đạo, có hai người một nam một nữ đứng đó, có lẽ đó chính là hai thiên kiêu mà Sát Vô Đạo vừa thu nhận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận