Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 3461: Con đường vô địch - hít sâu một hơi

Trên đại địa, dày đặc những cường giả nhốn nháo đều chìm vào im lặng, giờ khắc này không ai dám ra tay trước. Bởi vì một khi xuất thủ sẽ trở thành mục tiêu công kích của mọi người. Một đám tu sĩ Chân Tiên dồn ánh mắt lên người các lão đại Thái Ất Huyền Tiên, còn cường giả Thái Ất Huyền Tiên thì quan sát đồng bạn xung quanh. Ở đây đều là những kẻ già đời, mỗi người đều có tám trăm cái tâm nhãn, chỉ cần không có ai động thì chính mình liền không động. Địch không động ta bất động, nếu địch động thì... đang lúc mọi người đều muốn vững vàng chờ đợi thì, một đạo lưu quang đột nhiên từ trong đám người vọt ra, mà mục tiêu của đạo lưu quang đó chính là Phong Lôi Song Chùy trên bầu trời. "Người này có chút ngốc, nhiều cường giả như vậy đang nhìn mà cũng dám xông lên đầu tiên? Lần này thì hay rồi, muốn dẫn đến vô số cường giả vây công." Diệp Lâm nhìn đạo lưu quang kia cảm khái nói, đều là Thái Ất Huyền Tiên mà còn không có não sao? Một đường tu luyện đến nay chưa từng trải qua đoạt bảo à? Như vậy mà xúc động thì đáng chết. Cho dù là tu sĩ Thái Ất Huyền Tiên đỉnh phong vào lúc này cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, ngươi thì hay rồi đấy? "Tiêu Dao, đừng xúc động, chúng ta cứ tiếp tục chờ đợi, yên tâm, có ta cùng Vương đạo hữu tương trợ, vật này sớm muộn cũng là của ngươi." Diệp Lâm nhẫn nại an ủi Lý Tiêu Dao bên cạnh, nhiều người như vậy hắn cũng không dám xông lên trước. Diệp Lâm nói xong rồi mà vẫn không nhận được sự đáp lời của Lý Tiêu Dao, hắn không nhịn được quay người nhìn, chỉ thấy Vương Thiên sắc mặt nghiêm túc cổ quái nhìn mình. "Lý Tiêu Dao đâu?" Diệp Lâm không để ý sắc mặt cổ quái của Vương Thiên mà hỏi. Mà Vương Thiên thì giơ ngón tay chỉ lên trời. "Trên trời?" Diệp Lâm nghi hoặc nhìn theo hướng tay Vương Thiên chỉ, chỉ thấy Lý Tiêu Dao đã đi đến phía trước Phong Lôi Song Chùy. "Tê..." Diệp Lâm kinh hãi hít sâu một hơi, hắn không ngờ tên ngốc trong miệng mình lại chính là Lý Tiêu Dao. Đúng, đúng, đúng, đúng là đều là mấy lão già, trừ Lý Tiêu Dao cái tên trẻ ranh còn hôi sữa. "Láo xược, vật này lão phu còn chưa ra tay mà ngươi dám? Cút ngay cho ta." "Lão phu? Lão tạp mao, già rồi thì đừng đi ra mất mặt xấu hổ, cẩn thận tu vi một thân hóa thành không khí." "Ha ha ha, nói rất đúng." Lý Tiêu Dao giống như một mồi lửa, đám cường giả Thái Ất Huyền Tiên phía dưới cũng cuối cùng không nhịn được, từng người lao về phía Lý Tiêu Dao. "Ta, ta, ngươi là của ta." Lý Tiêu Dao giờ phút này lại chẳng quan tâm đến chuyện khác, trong hai mắt chỉ có Phong Lôi Song Chùy trước mặt. Lý Tiêu Dao chậm rãi đưa hai tay đến gần Phong Lôi Song Chùy, ngay khi vừa đến gần thì thấy điện quang trên Phong Lôi Song Chùy lóe lên, Lý Tiêu Dao đột nhiên rụt hai tay lại. Nhìn lại lần nữa thì thấy trên hai tay của mình đã xuất hiện hai đạo vết máu đỏ. "Thật là bá đạo đồ vật, bất quá ngươi càng bá đạo ta càng thích." Lý Tiêu Dao thần sắc hưng phấn xoa xoa tay, trong mắt hắn Phong Lôi Song Chùy đã là vật riêng của mình, Phong Lôi Song Chùy càng bá đạo hắn càng thích. "Tiểu tử, vật này không phải thứ ngươi có thể nhúng chàm, cút ngay cho ta." Sau một khắc, Lý Tiêu Dao cảm thấy sau lưng truyền đến một đạo nguy cơ trí mạng, dưới tình thế cấp bách Lý Tiêu Dao nhanh chóng lách mình rời khỏi nơi đây. Tại nơi hắn vừa đứng lúc này đang có một vị lão giả cười lạnh đứng đó. "Lão tạp mao, thứ này là của ta, ngươi cũng xứng sao?" Lý Tiêu Dao lập tức nổi giận, vung song quyền lao về phía lão giả. "Ta xứng? Ngươi đoán ta có xứng không? Tiểu tử, ngươi còn trẻ, cái Vô Lượng Khí này quá quý giá ngươi còn không nắm chắc được, để lão phu lấy cho." Trong khoảnh khắc, Lý Tiêu Dao cùng lão giả bắt đầu giả chiến kịch liệt trên không trung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận