Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 477: Ba kiếm ước hẹn

Chương 477: Ba kiếm ước hẹn
"Tự nhiên là nói giúp, cái Thần Kiếm Thành này chỉ tôn Vô Danh Sơn, mà ta coi như đệ tử Vô Danh Sơn, thấy cảnh này mà không lên tiếng, chẳng phải có chút không chấp nhận được sao?"
"Mà còn tiền bối, một lời không hợp đã muốn diệt một thế lực lớn, có phải là quá tùy hứng rồi không?"
Diệp Lâm nhìn lão đầu trước mắt, không hề sợ sệt, hắn dám chắc lão đầu này không dám giết mình.
Quả nhiên, nghe Diệp Lâm nói vậy, lão nhân tuy rất phẫn nộ, nhưng cũng không dám ra tay xóa sổ Diệp Lâm.
Dù sao hiện tại bọn họ xuất thế, Vô Danh Sơn tuy bị để trong mắt, nhưng trong thời gian ngắn cũng chưa ra tay đối phó bọn họ, để cho họ có đủ thời gian chuẩn bị.
Hiện tại họ đang trong giai đoạn chuẩn bị, một khi động thủ giết Diệp Lâm chọc Thái Sơ ra mặt, vậy công sức chuẩn bị của họ coi như đổ sông đổ bể.
Không thể vì một người mà làm loạn kế hoạch trăm ngàn năm của họ.
"Đừng tưởng ngươi là đồ đệ của Thái Sơ mà lão phu không dám giết ngươi, trong ba hơi không tránh ra, chết."
Lão nhân nói xong, toàn thân tỏa ra sát ý vô cùng kinh khủng, sát ý quanh thân đã dần ngưng tụ thành thực chất.
Mà Diệp Lâm, là người bị sát ý này nhắm vào, tự nhiên phải gánh phần lớn áp lực.
"Mạc lão, đến đây thôi."
Lúc này, từ bên trong kiệu phía sau lão nhân truyền đến một giọng nam dễ nghe, nghe vậy, lão nhân không chút do dự quay lại đi đến bên kiệu, chậm rãi ngồi xuống, toàn thân khí tức thu hết.
Phảng phất như chỉ là một lão nhân hết sức bình thường.
"Đồ đệ của Thái Sơ Vô Danh Sơn? Thú vị."
Lúc này, một mặt kiệu bị nhấc lên, lộ ra một nam tử ôn nhuận như ngọc, nam tử mặt mày nhỏ nhắn xinh xắn, nhìn sơ qua, căn bản không thể tin là nam nhi.
"Ngươi muốn bảo vệ Thần Kiếm Thành sau lưng ngươi? Vậy thì hãy cho ta xem thực lực của ngươi thế nào."
Nam tử nói xong, đưa ra ngón tay trắng nõn như ngọc, nhẹ nhàng điểm một cái vào hư không, sau một khắc, từ hư không xuất hiện hai thanh trường kiếm đánh tới chỗ Diệp Lâm.
Trên trường kiếm tản ra uy thế một kích đỉnh phong của Hóa Thần cảnh, vô cùng đáng sợ.
Mà Diệp Lâm thì tay phải từ từ nâng lên sau đó mạnh mẽ ấn xuống, hai thanh trường kiếm đánh tới trực tiếp bị chấn nát.
Cảnh tượng này, khiến vẻ mặt nam tử lộ ra một tia hứng thú.
"Không tệ, nếu ngươi có thể đỡ được ba kiếm của ta, ta sẽ đi, nếu không đỡ nổi, ngươi cùng thế lực sau lưng ngươi, cùng nhau diệt vong."
Nam tử nói xong, từ trong ngực lấy ra một chiếc hộp gỗ nhỏ hình chữ nhật, ném nhẹ hộp gỗ, hộp gỗ nhỏ lập tức phình to, cuối cùng biến thành một chiếc hộp gỗ cao hai mét.
Sau một khắc, hộp gỗ mở ra, bên trong có chín thanh trường kiếm, hộp gỗ này, rõ ràng là một hộp kiếm.
"Các ngươi tránh sang một bên trước."
Diệp Lâm đạp hư không, nhẹ nhàng điểm một cái, toàn thân đứng trên hư không, cứ thế khoanh tay lặng lẽ nhìn thanh niên trước mắt.
Mà Tiểu Hồng dang rộng hai cánh mang theo Thâu Thiên bay đến nơi xa, trong mắt tràn đầy chiến ý.
Hiển nhiên, thanh niên trước mắt đã khơi dậy hứng thú của hắn, bất quá đáng tiếc, món ăn này không phải của hắn.
"Kiếm thứ nhất, đỡ cho tốt."
Thanh niên tay phải chụm hai ngón tay thành kiếm hướng Diệp Lâm vung lên, trong hộp kiếm trước mặt, một thanh trường kiếm lập tức thoát ra, quanh thân trường kiếm bị một bóng mờ thần long màu vàng bao bọc.
Bóng mờ thần long màu vàng mang theo thế kinh thiên đảo quanh giữa không trung một vòng, sau đó lao thẳng về phía Diệp Lâm.
Trong trung tâm bóng mờ thần long, mũi kiếm màu vàng kim quang lấp lánh.
Bóng mờ thần long rống lớn một tiếng, tiếng long ngâm vang vọng trong phạm vi ngàn dặm, uy thế vô cùng cường đại.
Còn Diệp Lâm thì ngẩng đầu nhìn bóng mờ thần long này, ba nghìn sợi tóc bạc bay phấp phới theo gió, sắc mặt không hề thay đổi, bình tĩnh, tỉnh táo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận