Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 810: Bị già tội đi

Chương 810: Bị đánh giá sai rồi Ngọc Đế chắp tay nhìn xuống phía dưới di tích Thiên Cung, thời Thượng Cổ hắn bày mưu tính kế, đem các đại tộc Đông Châu đùa bỡn trong lòng bàn tay, còn bây giờ, hắn có chút nhìn không rõ cục diện Đông Châu.
Thế giới này, hắn nhìn không thấu, sự tình đã vượt ngoài tầm kiểm soát của hắn, đối với kẻ từng thống trị một lục địa như hắn mà nói, chuyện này khiến hắn vô cùng khó chịu. Không có cái cảm giác bày mưu tính kế kia, hắn luôn thấy bất an.
"Chờ xem, chờ bọn chúng gỡ bỏ phong ấn, thành thật chút gia nhập liên minh, không thành thật thì trấn áp hết, bảo vật trong di tích Thiên Cung tịch thu hết." Diệp Lâm sắc mặt lạnh lùng nói, hắn có thể chẳng cần biết ngươi là ai, chỉ cần không phải sinh linh thời đại này, vậy đều là địch nhân, điều này hắn vẫn là nể mặt Ngọc Đế, nếu không giết sạch.
Đến lúc đó có Ngọc Đế giật dây, bọn gia hỏa này có lẽ còn có thể thành thật hơn, cũng dễ khống chế hơn, dù sao Ngọc Đế vẫn là cấp trên của bọn chúng mà. "Một năm bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng". Chính là cái đạo lý này.
Nhìn Diệp Lâm bá đạo như vậy, Ngọc Đế cười khổ đầy mặt, một thời đại đều có một người con trời của thời đại đó, mình là con trời của thời Thượng Cổ, có lẽ thời đại này, chính là Diệp Lâm. Diệp Lâm mới là cơ duyên của thời đại này sao? Mỗi thời đại đều có một tôn thiên kiêu tuyệt thế trấn áp tất cả kẻ không phục, đây là quy định bất thành văn, đã thành quy luật rồi.
"Đúng rồi Diệp Lâm, đến lúc đó trong Thiên Cung bất cứ thứ gì ta đều không muốn, ngươi chỉ cần cho ta vào chỗ ở cũ của ta lấy mấy thứ đồ là đủ." Ngọc Đế ngồi xếp bằng bên cạnh Diệp Lâm, chậm rãi nói. Trong chỗ bế quan của mình có mấy thứ đồ là mấu chốt quật khởi của hắn, có mấy thứ đó, phối hợp với Hoàng Kim đại thế, hắn có nắm chắc trong mười năm trở lại đỉnh phong.
Dù sao chỉ là đi lại con đường mà mình đã từng đi mà thôi, vô cùng dễ dàng. Tu luyện khó, khó ở chỗ phía trước ngươi vĩnh viễn không biết là gì, mỗi bước ngươi đều phải cẩn thận từng li từng tí, sợ đi lầm đường, sợ đường gãy mất. Mà người sống lại một đời sẽ không có nỗi lo này, đi lại con đường mình từng đi, tốc độ tu luyện tự nhiên cũng thần tốc hơn nhiều.
Nghe Ngọc Đế nói vậy, Diệp Lâm nheo mắt, Ngọc Đế nói tới, chắc là chỗ bế quan của hắn nhỉ? Đồ tốt trong đó mình đã vơ vét hết rồi, hiện tại Ngọc Đế cho dù vào, cũng chẳng còn cọng lông. "Được."
Bất quá Diệp Lâm vẫn gật đầu đáp ứng, dù sao đến lúc đó Ngọc Đế không tìm được thì thôi, chỉ cần mình không chủ động thừa nhận, hắn cũng không làm gì được mình. Nghe Diệp Lâm khẳng định, Ngọc Đế thầm gật đầu, xem ra Diệp Lâm người này cũng được nha, không ngờ bá đạo vô tình như lời đồn, vẫn rất dễ nói chuyện.
Xem ra lời đồn không đáng tin, mặc dù hắn có giao tình mấy lần với Diệp Lâm, thế nhưng chỉ vì giao tình mấy lần mà đánh giá người khác, vậy ngươi có thể bị đánh giá sai đấy. Ngàn vạn lần đừng tùy tiện đánh giá một người chỉ mới gặp vài lần, đánh giá đó chỉ là ấn tượng theo bản năng trong lòng ngươi, một khi đã đánh giá, ngươi sẽ không dễ chịu đâu.
Mặc cho phía dưới phong ấn rung chuyển thế nào, Diệp Lâm và Ngọc Đế vẫn vững vàng ngồi giữa không trung không chút nào lay động.
Mà lúc này, ở Nam Châu xa xôi, trong một dãy núi, một cô bé tay cầm trường kiếm, nhìn con yêu thú trước mặt.
"Thèm hương vị của người quá, đứa bé loài người, ta lâu rồi chưa được ăn, mùi vị này thật khiến người mê muội."
Bạn cần đăng nhập để bình luận