Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 2897: Con đường vô địch - sợ hãi lôi hải

Chương 2897: Con đường vô địch - sợ hãi lôi hải
Làm thiên kiêu một thời rất dễ, vô địch một thời cũng dễ. Thế nhưng làm thiên kiêu cả đời, vô địch cả đời, lại khó như lên trời.
Mà Diệp Lâm đi thẳng đến trung tâm biển sấm sét lúc này mới thoáng cảm giác được một tia uy hiếp, nhìn cánh tay mình bên trên không ngừng bị lôi đình làm hao mòn mà xuất hiện từng mảnh nhỏ khô vàng.
"Cái này chẳng lẽ chính là giới hạn của ngươi rồi sao?"
"Nếu giới hạn của ngươi đã đến, vậy bây giờ đổi ta."
Diệp Lâm lúc này liền xếp bằng ở trung tâm lôi hải, sau một khắc, trên thân thể Diệp Lâm truyền đến một cỗ hấp lực kinh khủng, lôi đình đầy trời đều bị Diệp Lâm hút vào trong thân thể.
Trong nhất thời, bên trong cơ thể Diệp Lâm tràn đầy lôi đình lực lượng, lôi đình này tùy ý di chuyển trong cơ thể Diệp Lâm, mạnh mẽ đâm tới.
"Lấy lôi hải rèn luyện thân thể? Biện pháp tốt."
Cô Độc Phong luôn âm thầm so tài với Diệp Lâm thấy một màn như vậy tự nhiên cũng không chịu kém cạnh, hắn cũng muốn học theo cách hấp thu lôi đình đầy trời này để rèn luyện thân thể.
Nếu để cho các thiên kiêu khác tân tân khổ khổ vượt qua lôi hải cửu tử nhất sinh thấy một màn này thì tất sẽ khóc chết trong nhà xí.
Đến chỗ chúng ta đây chính là tử địa, tuyệt địa, nhưng lôi hải trong mắt các ngươi sao lại trở thành nơi cơ duyên?
Khoảng cách giữa người với người có khi thật sự lớn đến vậy sao?
Lôi hải vốn là nơi khiến các thiên kiêu nghe tin đã sợ mất mật giờ phút này vậy mà trở thành nơi để hai người rèn luyện thân thể, thật là thế sự vô thường.
Mà theo Diệp Lâm bạo lực hấp thu, lôi đình trong biển lôi đầy trời cũng không ngừng giảm bớt.
Nhưng hành động của Diệp Lâm tựa như chọc giận lôi hải, nơi sâu trong lôi hải càng không ngừng phát ra từng trận nổ vang nổ vang, phảng phất như tận thế đến.
Bất quá dù lôi hải có phẫn nộ như thế nào, Diệp Lâm cũng đến bao nhiêu hút bấy nhiêu, hút không sót một chút nào.
Trong nháy mắt, quanh thân Diệp Lâm càng thêm lôi quang sáng ngời, thậm chí ngay cả trong sợi tóc của Diệp Lâm cũng không ngừng lóe ra lôi quang, trông rất đáng sợ.
Lúc này Diệp Lâm tựa như một vị thần sấm toàn thân tắm trong lôi đình bất động.
Oanh, oanh, oanh.
Vô luận lôi đình có phẫn nộ thế nào, Diệp Lâm vẫn bất động chút nào, đến cuối cùng, những lôi đình này như có trí tuệ, chúng vậy mà bắt đầu lui lại, từng đạo lôi đình bắt đầu cách Diệp Lâm ngày càng xa.
Chúng tựa như đang hoảng sợ Diệp Lâm.
Nhưng nửa canh giờ sau, lôi hải đầy trời vậy mà biến mất không thấy, vô số lôi đình càng biến mất trong hư không, khiến cho Diệp Lâm căn bản không hút được chút lực lượng lôi đình nào.
"Hô, hình như lực lượng nhục thân tăng lên một chút xíu."
Diệp Lâm rốt cuộc không hút được nửa điểm lực lượng lôi đình nào, giờ phút này nhẹ nhàng nhả một ngụm trọc khí rồi thầm nói.
Sau một khắc, hắn chậm rãi đứng dậy, trên thân thể còn vang lên tiếng lôi đình nổ vang.
Sau khi vận động thân thể, Diệp Lâm mới nhìn đến những lôi đình giống mèo con, chúng trốn trong hư không, cách Diệp Lâm xa vạn dặm, tựa như kiêng kỵ Diệp Lâm, cực kỳ sợ hãi Diệp Lâm.
"Ta có phải là ma quỷ đâu, mà sợ ta như vậy?"
Nhìn lôi đình đang trốn trong hư không, Diệp Lâm cũng cảm thấy buồn cười nói.
"Lôi hải tồn tại ở nơi đây không biết bao lâu rồi, loại biến thái như ngươi nó còn là lần đầu tiên thấy, sợ, rất bình thường."
Cô Độc Phong giờ phút này cũng mở mắt ra, thản nhiên nói, hắn dùng một ánh mắt cực kỳ quái dị nhìn Diệp Lâm.
"Ngươi đây là ánh mắt gì?"
Diệp Lâm thấy Cô Độc Phong dùng ánh mắt kỳ dị nhìn mình thì nghi hoặc mở miệng hỏi.
"Ta bây giờ cũng không phân biệt được ngươi đến cùng là Chân Tiên hay Thái Ất Huyền Tiên nữa, Chân Tiên, có biến thái như vậy sao?"
Cô Độc Phong bất đắc dĩ nhổ nước bọt nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận