Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 3442: Con đường vô địch - may mắn ta trời sinh tính đa nghi

"Không thích hợp."
Vừa mới ngồi xuống chỗ, Diệp Lâm chỉ cảm thấy phía xa lóe lên một vệt sáng, vốn trời sinh tính đa nghi, Diệp Lâm lập tức hướng về phía trước đi đến.
"Ta rõ ràng nhìn thấy nơi này có bảo quang hiện lên."
Đi đến nơi vừa rồi, Diệp Lâm chỉ thấy một bức tường, tay phải đặt lên tường nhẹ nhàng dùng sức, vách tường trước mắt vẫn uy nghi bất động, đồng thời phóng thích thần niệm cũng bị đánh dội về trong nháy mắt.
Diệp Lâm hiện tại sẽ không bỏ qua, cường giả Thái Ất Huyền Tiên cũng không thể có sai sót về cảm giác loại này, vừa rồi hắn nhìn thấy một tia sáng, đích xác là đã nhìn thấy, thật sự có.
"Phía sau bức tường này chắc chắn có đồ vật."
Diệp Lâm nắm tay phải đấm ra một quyền, vách tường trước mắt phát ra một tiếng vang, toàn bộ vách tường đều rung lên dữ dội.
Thế nhưng, chỉ là như vậy mà thôi, trên vách tường trước mắt chỉ lưu lại một dấu đấm sâu 1 cm.
"Quả nhiên có đồ vật."
Giờ phút này, Diệp Lâm lộ ra một nụ cười, quả nhiên có đồ vật, vách tường bình thường sẽ không cứng rắn như vậy.
Một quyền tùy ý vừa rồi của hắn đặt trong tinh không cũng đủ khiến một phương đại thế giới sụp đổ, cho dù vậy cũng không lay chuyển được bức tường nhỏ trước mắt.
Vậy chỉ có một cách giải thích, bản thân bức tường là một bảo vật có giá trị không nhỏ, và bức tường phía sau chắc chắn đang bảo vệ thứ gì đó.
"Vẫn Thánh quyền."
Diệp Lâm chậm rãi lùi lại vài bước, lực lượng pháp tắc quấn quanh trên tay phải, lập tức Diệp Lâm đột ngột đấm ra một quyền.
Vô tận lực lượng pháp tắc không ngừng tùy ý trên vách tường, toàn bộ vách tường trong khoảnh khắc xuất hiện từng vết rách.
Nhưng điều khiến Diệp Lâm kinh ngạc là mặc dù xuất hiện vết nứt, nhưng toàn bộ vách tường vẫn không hề sụp đổ.
"Vậy thì lại đến."
Diệp Lâm nắm chặt tay phải lại đấm ra một quyền, trong nháy mắt, vách tường sừng sững không đổ kia trực tiếp hóa thành mảnh vỡ rơi đầy đất, cảnh tượng sau vách tường cũng hiện ra trước mắt Diệp Lâm.
Trước mắt là một mật thất nhỏ, bên trong mật thất có ba chiếc bàn, trên mỗi mặt bàn đều trưng bày một vật.
Một chiếc gương đồng, một cây trường cung màu vàng kim, và một chiếc mâm tròn hình dáng kỳ lạ.
"Nguyên lai là ngươi."
Diệp Lâm đi tới trước chiếc gương đồng tự lẩm bẩm, vừa rồi đạo ánh sáng kia chính là phát ra từ chiếc gương đồng này không sai.
"Cực phẩm Chí Tôn khí, có gì hữu dụng đây?"
Diệp Lâm chậm rãi cầm chiếc gương đồng lên vuốt ve, tiên khí, Chí Tôn khí, Vô Lượng khí đều có đặc điểm riêng, cho nên Diệp Lâm mới phân rõ được vật trước mắt là cực phẩm Chí Tôn khí.
"Mặc kệ, cứ cầm lấy đã rồi tính, chờ đi ra, đợi Thôn Thiên Ma Quán tỉnh lại rồi hỏi một chút."
Diệp Lâm trực tiếp thu gương đồng vào không gian giới chỉ, mặc kệ nó là vật gì, cứ thu đã, dù sao đây là cực phẩm Chí Tôn khí, bản thân nó đã có giá trị không nhỏ.
Thu xong gương đồng, Diệp Lâm lại đi tới trước chiếc mâm tròn kia.
"Có chút nặng."
Hai tay Diệp Lâm cầm lấy chiếc mâm tròn, sắc mặt trầm xuống, mặt ngoài chiếc mâm tròn được chạm khắc những hoa văn, xung quanh kẽ hở lóe lên những vệt hàn quang.
Lực lượng tiên nguyên của Diệp Lâm tràn vào bên trong mâm tròn, giây tiếp theo, mặt ngoài mâm tròn trước mắt bắt đầu phát sinh từng đợt biến hóa, từng lưỡi dao hiện rõ ra từ kẽ hở xung quanh mâm tròn.
Lưỡi dao có khoảng sáu đạo.
Vốn dĩ là một chiếc mâm tròn không có gì đặc biệt, giờ khắc này hóa thành một vòng đại sát khí, trung tâm là diện mạo vốn có của mâm tròn, xung quanh là sáu lưỡi loan đao dài một trượng.
Trong đầu Diệp Lâm vừa nghĩ, mâm tròn trước mắt bắt đầu xoay tròn cực nhanh, xung quanh tỏa ra lực lượng pháp tắc.
"Đi."
Diệp Lâm chỉ tay một cái, mâm tròn đột nhiên thoát ra, bức tường không thể phá vỡ trước đó trong mắt Diệp Lâm giờ đây giống như đậu hũ, trong nháy mắt bị cắt chém thành mảnh vỡ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận