Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 3091: Con đường vô địch - bá đạo Lục Thương 5

Chương 3091: Con đường vô địch - bá đạo Lục Thương 5
Ngay lúc Độc Tôn đi ngang qua Lục Thương, Độc Tôn đột nhiên sắc mặt hung ác ngang nhiên ra tay, hắn quay người dồn hết sức lực vỗ về phía Lục Thương. Còn Tuyết Nữ cũng ngay lập tức phản ứng kịp, nàng vung trường kiếm trong tay chém về phía Lục Thương.
"Hừ, thật sự cho rằng bản tọa là kẻ ngốc sao?"
Lục Thương cười lạnh một tiếng, hai người trước mắt này thật cho rằng hắn là kẻ ngốc hay sao?
Lục Thương trực tiếp vươn tay một chưởng vỗ về ngực Độc Tôn, một tay khác trực tiếp bắt lấy trường kiếm của Tuyết Nữ.
"Cút."
Lục Thương giận dữ gầm lên một tiếng, hai tay trực tiếp đánh bay hai người, hai người ở trước mặt hắn giống như kiến, căn bản không thể ngăn cản công kích của hắn. Nhìn Độc Tôn thổ huyết bay ngược, Lục Thương bước lên một bước.
Hắn hai mắt đầy tiếc hận nhìn về phía Độc Tôn.
"Vì sao lại làm như vậy? Vì sao chứ? Đi theo bản tọa không tốt sao?"
"Lúc trước có không ít thiên kiêu ở trước cửa bản tọa đau khổ van xin, chỉ vì đi theo bản tọa, mà bản tọa coi trọng ngươi, đặc biệt cho ngươi một chỗ, ngươi lại báo đáp bản tọa như vậy?"
"Ngươi lại báo đáp bản tọa như thế?"
Lục Thương đấm ra một quyền, ngực Độc Tôn với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được sụp xuống, Độc Tôn sắc mặt càng đại biến phun ra một ngụm lớn máu tươi.
"Đời ta ghét nhất kẻ lật lọng, rõ ràng đã đáp ứng, tại sao còn muốn lật lọng?"
Lục Thương nói xong lại đấm thêm một quyền, một quyền này trực tiếp đánh Độc Tôn hôn mê.
"Chết đi."
Lục Thương lại đấm ra một quyền, nhưng ngay thời khắc mấu chốt nhất này, Tuyết Nữ ngăn trước người Độc Tôn.
Nàng dùng trường kiếm trong tay gác ngang trước ngực mà cứ thế đỡ một quyền này của Lục Thương, nhưng nắm đấm của Lục Thương lại bá đạo vô cùng, chỉ một quyền này, liền hất văng hai người ra. Hai người thân thể trượt dài trên mặt đất hơn ngàn dặm mới khó khăn lắm dừng lại. Chỗ đi qua, tất cả kiến trúc đều hóa thành mảnh vỡ.
"Phụt."
Trường kiếm trong tay Tuyết Nữ rơi xuống đất, còn nàng thì sắc mặt tái nhợt vô cùng, trong lúc nhất thời vậy mà đứng dậy phun ra một ngụm lớn máu tươi.
"Kiến càng lay cây, không biết tự lượng sức mình."
Lục Thương hừ lạnh một tiếng, mà ngay tại lúc ba người chiến đấu, toàn bộ thiên địa thành như trống không, một bóng người cũng không thấy. Kế hoạch của hai người thành công, bọn họ kéo Lục Thương lại, dẫn đến những thiên kiêu còn lại thành công chạy trốn.
"Rõ ràng đều là sâu kiến, tại sao cứ sinh ra nhiều chuyện như vậy?"
Lục Thương đứng trên đầu hai người, ánh mắt lạnh lùng vô cùng, khí tức quanh thân chấn động, áo bào đen trên người cũng bay phấp phới.
"Kẻ xâm nhập vĩnh viễn chỉ là kẻ xâm nhập, các ngươi trốn tránh được một lúc, sớm muộn cũng sẽ bị thanh toán, sớm muộn cũng sẽ bị thanh toán."
Tuyết Nữ một bên phun máu tươi, một bên ôm Độc Tôn hôn mê vào lòng oán hận nói.
"A..."
Lục Thương không muốn nhiều lời với hai người trước mắt nữa, lập tức hắn liền không lưu thủ, đột nhiên đấm ra một quyền. Một quyền này, đủ để lấy mạng hai người. Quyền chưa tới, chỉ mới quyền phong đã chấn cho Tuyết Nữ không ngừng thổ huyết, vào thời khắc cuối cùng, Tuyết Nữ vậy mà che trước người Độc Tôn, tựa như muốn dùng thân thể ngăn lại một quyền này cho Độc Tôn.
"Cuối cùng cũng tới kịp."
Trong hư không truyền đến một tiếng thở dài, mà quyền phong bá đạo đến cực điểm kia vậy mà biến mất không thấy.
Sau một khắc, một thân ảnh màu đỏ ngòm đứng trước mặt Tuyết Nữ và Độc Tôn.
"Đội... Đội trưởng?"
Nhìn thấy thân ảnh màu đỏ ngòm này, hai mắt Tuyết Nữ tràn đầy kinh hỉ. Diệp Lâm xem như đội trưởng của bọn họ, nàng tự nhiên là nhận biết.
"Không sao chứ?"
Diệp Lâm nhìn Tuyết Nữ trọng thương và Độc Tôn hôn mê, sắc mặt đột nhiên trở nên nặng nề.
"Ta không sao, bất quá Độc Tôn bị hôn mê, tình hình không tốt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận