Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 2290: Thần bí chi địa - giết

Chương 2290: Thần bí chi địa - G·i·ế·t.
Oanh.
Diệp Lâm chân đạp xuống đất, lập tức mặt đất liền nứt ra một cái hố lớn, còn Diệp Lâm thì như đ·ạ·n p·h·á·o phóng vọt ra ngoài.
"Tiểu t·ử, đối thủ của ngươi là ta."
Ngay lúc Diệp Lâm vừa định tiếp cận Lục Thần trên bầu trời thì Thương Cổ đã xuất hiện trước mặt Diệp Lâm, hắn nhếch miệng cười một tiếng rồi tung một quyền trực tiếp vào mặt Diệp Lâm.
Diệp Lâm bất ngờ không kịp trở tay chỉ có thể quay đầu né tránh, nhưng ngay sau đó Thương Cổ không hề do dự túm lấy cánh tay Diệp Lâm, lập tức để lại ba v·ế·t c·ào sâu hoắm trên cánh tay hắn.
"C·hết đi."
Tiết Ngạo như một bóng ma đi đến sau lưng Diệp Lâm, ngay lập tức để lại ba v·ế·t t·h·ươ·n·g sâu sau lưng Diệp Lâm.
"Đi xuống."
Thương Cổ vung tay phải một cái, lập tức cánh tay Diệp Lâm bị vặn thành hình bánh quai chèo, sau đó bị Thương Cổ ném mạnh xuống đất.
Mặt đất liền xuất hiện một cái hố sâu, Diệp Lâm toàn thân m·á·u me nằm trong trung tâm hố.
"Khục khụ, khụ khục, không tồi."
Diệp Lâm ho ra mấy ngụm m·á·u tươi, sau đó vô cùng chật vật đứng lên.
Ba đại Thần Thể t·h·i·ê·n kiêu, hắn vẫn là quá cố hết sức.
Mà da mặt ngoài của hắn đã bị lũ c·ô·n trùng màu xám kia p·h·á tan phòng thủ, đám c·ô·n trùng này đ·i·ê·n c·u·ồ·n·g chui vào cơ thể Diệp Lâm.
"Phượng Hoàng Hỏa, mở."
Diệp Lâm n·ổi giận gầm lên một tiếng, trong nháy mắt, một luồng ngọn lửa c·u·ồ·n·g bạo di chuyển trong kinh mạch của hắn, những c·ô·n trùng kia trực tiếp bị Phượng Hoàng Hỏa thiêu đốt gần hết.
Mặt ngoài cơ thể Diệp Lâm phủ lên một tầng hỏa diễm nhiệt độ cực cao, cả người bỗng chốc biến thành một người lửa.
Mà những ngọn lửa này dần dần dung hợp với s·á·t khí của bản thân, mơ hồ tiến hóa theo hướng càng mạnh hơn.
"Ha ha ha tiếp tục đi, ta n·g·ư·ợ·c lại muốn xem ngươi còn bao nhiêu chiêu."
Thương Cổ cười ha hả nói, lúc này Diệp Lâm trong mắt hắn chỉ là một con thú săn đang vùng vẫy g·i·ãy c·h·ế·t mà thôi, hắn n·g·ư·ợ·c lại muốn xem con mồi này còn có thể giở trò gì nữa.
"Vẫn Thánh Quyền."
Tay phải Diệp Lâm trở lại hình dáng ban đầu, nắm đấm siết chặt, Phượng Hoàng Hỏa cùng s·á·t khí quấn quanh trên cánh tay phải.
Mặt đất đều bị thiêu đốt, không gian càng truyền ra từng tia mùi cháy khét.
Oanh.
Diệp Lâm tung một quyền, từng đợt sóng khí lan tỏa ra bốn phía, một cái quyền ấn to lớn trong con ngươi Thương Cổ càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn.
"Ha ha ha, tốt lắm, ta cảm giác m·á·u tươi trong người cũng đang t·h·i·ê·u đốt."
Thương Cổ cười ha hả, biến thái liếm môi một cái, phía sau còn xuất hiện một cái bóng dáng to lớn.
Bóng dáng này cao ngạo ở trên, đôi mắt bên trong tràn đầy mờ mịt, quanh thân quấn quanh từng luồng ma khí k·h·ủ·n·g b·ố đến cực điểm.
"Cổ Ma chân thân."
Thương Cổ vừa nói xong, không hề do dự tung ra một quyền.
Một quyền này khiến t·h·i·ê·n địa biến sắc, mặt đất sụp đổ, ngay cả lôi đình trên chín tầng trời cũng bị dư âm nghiền nát.
Oanh, oanh, oanh.
Từng đợt tiếng n·ổ vang lên, thân thể Thương Cổ không ngừng lùi lại, ngay cả Cổ Ma chân thân phía sau cũng xuất hiện đạo đạo vết nứt.
"Ma Viên Chân Thân, mở."
Trên mặt đất p·h·á·t ra tiếng n·ổ, sau lưng Diệp Lâm cũng đồng dạng xuất hiện một con viên hầu to lớn, hai mắt viên hầu lóe lên ánh mắt thị h·u·y·ế·t, hai cánh tay to lớn buông thõng xuống mặt đất, không ngừng p·h·át ra tiếng gầm thét.
"Rống."
Ma viên p·h·át ra tiếng gầm hưng phấn, lập tức nhảy lên thật cao đ·á·n·h một quyền vào Cổ Ma chân thân.
Tiếp đó là một quyền rồi một quyền nữa, liên tục xuất quyền đ·á·n·h cho Cổ Ma chân thân không thể phản kháng, mà Thương Cổ chỉ có thể bị động ăn đòn.
Dù mỗi cú đấm của Diệp Lâm đều trúng vào mặt Thương Cổ nhưng Thương Cổ không những không hề tỏ ra đ·a·u đớn, n·g·ư·ợ·c lại hai mắt còn mơ hồ tràn ngập vẻ mặt hưng phấn.
"Ha ha ha, thoải mái, dễ chịu, hai người các ngươi đừng nhúng tay."
Bạn cần đăng nhập để bình luận