Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 437: Phiêu diêu Thái Cổ Thần Tông

"Hai người bọn họ đều đang nhìn chằm chằm, hiện tại có ta đè xuống, hai người bọn họ chỉ có thể ngoan ngoãn."
"Thế nhưng nếu như có một ngày ta mà đi đâu? Đến lúc đó, ngươi lại nên làm thế nào? Vị trí của ngươi, thế nhưng là có rất nhiều người đang dòm ngó."
Lão nhân nhìn Mạnh Vân trước mắt, có chút tiếc nuối nói.
Mạnh Vân tính tình tốt, tư chất cũng cao, là do hắn nhìn lớn lên, vị trí tông chủ này, cũng là do một tay hắn đưa lên.
Thế nhưng điều khiến hắn thất vọng là, Mạnh Vân cho đến bây giờ, vẫn không có sự quyết đoán đó, không trấn được người bên dưới.
Sống mấy vạn tuổi lão già, tâm tính vẫn cứ như trẻ con, hễ gặp chuyện, đều sẽ tới hỏi ý mình, hoàn toàn không để ý đến thân phận của mình.
Có một vài chuyện, hắn căn bản không nhìn ra.
Nghe lão nhân dạy bảo, Mạnh Vân chỉ có thể ngoan ngoãn cúi đầu lắng nghe.
"Sư tổ, ngài tu vi cao thâm, thọ nguyên vô biên."
"Đồ ngốc, trên đời này, không có thứ gì là vĩnh hằng, chúng ta những người tu luyện theo đuổi trường sinh, chẳng qua chỉ là có lẽ mà thôi."
"Ngay cả thiên địa đại đạo còn có ngày tan vỡ, chúng ta làm sao có thể cầu trường sinh?"
"Ta đã thấy, đại nạn của ta sắp tới, không còn bao nhiêu thời gian có thể sống, thời gian ta có thể bảo vệ ngươi cũng càng lúc càng ngắn."
"Cho nên ta muốn ngươi bây giờ cần phải thay đổi, thể hiện sự quyết đoán của một tông chủ, để bọn họ thấy, để toàn tông đệ tử đều thừa nhận ngươi."
"Đến lúc đó, cho dù ta có đi, cũng không ai dám phế truất ngươi, dù là hai người kia cũng không thể."
Nghe lời lão nhân, Mạnh Vân ngẩng đầu nhìn lão nhân trước mắt, mặt lộ vẻ không dám tin.
Hắn không tin, hắn không tin sư tổ mà hắn nhìn lớn lên lại có một ngày đại nạn gần kề, trải qua bao nhiêu năm như vậy, hắn sớm đã xem lão nhân trước mắt như người thân duy nhất.
Lúc này, cho dù Mạnh Vân đã là chân nhân Hóa Thần cảnh, cũng không khỏi cảm thấy cay mắt.
"Sư tổ..."
"Đồ ngốc, ngươi là do ta nhìn lớn lên, cách làm người của ngươi ta biết, lần này là một cái ngòi nổ, nếu ngươi có thể thể hiện hết tài năng trong trận kiếp lớn này, đừng nói đột phá Hợp Đạo kỳ, Thái Cổ Thần Tông này, sẽ chân chính thuộc về một mình ngươi."
"Cho nên, ngươi không thể cứ như trước đây được nữa, ngươi hiểu không?"
Lão nhân nói xong, đôi mắt sáng rực nhìn Mạnh Vân trước mắt.
"Sư tổ, ta đã hiểu."
Vẻ mặt Mạnh Vân bi thương vô cùng, nhẹ giọng nói.
"Tốt, hiểu rồi thì xuống làm đi, để ta xem thế nào."
Lão nhân nói xong, vung tay lên, thân hình Mạnh Vân lập tức biến mất không thấy đâu.
"Hy vọng trong thời gian ta còn sống, ngươi có thể chân chính đứng lên, con trai, thời gian ta để lại cho ngươi không còn nhiều lắm."
"Phụt."
Sau một khắc, sắc mặt lão nhân đột nhiên biến đổi, phun ra một ngụm máu tươi lớn, trong máu tươi mang theo màu đen có tính ăn mòn, trong chốc lát, toàn bộ mặt đất bị máu tươi ăn mòn tạo thành một cái hố lớn.
Mà lúc này, hai luồng khí tức vô cùng kinh khủng từ hai phía của Thái Cổ Thần Tông chậm rãi bốc lên.
"Hừ, lão phu còn sống, cho lão phu an phận chút."
Lão nhân biến sắc, đập mạnh một cái vào bàn đá bên cạnh, giận dữ hét lớn.
Sau khi lão nhân nói xong, khí tức kinh khủng đang bốc lên lập tức biến mất không thấy đâu, cứ như chưa từng xuất hiện.
"Khục khục, khụ khục."
Lão nhân che miệng, không ngừng ho khan, lúc này, hắn trông không giống chân quân Hợp Đạo kỳ vô địch nữa, mà lại giống như một ông lão sắp chết muốn nhìn con trai mình có chút tiền đồ lần cuối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận