Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 1908: Thái Nguyên truyện ký 14

"Giết." Từ xa vọng lại, Liễu Băng khẽ kêu lên một tiếng, chỉ thấy nàng một mình đứng trên đầu một con linh xà, tay cầm trường kiếm, cả người trông cực kỳ oai phong. Linh xà với thân hình khổng lồ ép cây cối xung quanh thành bột vụn, liền há cái miệng rộng như chậu máu, táp thẳng về phía Liễu Băng. Nàng nhanh nhẹn nhảy lên, thân mình vọt lên cao. "Chém." Liễu Băng hét lớn, một đạo kiếm quang hình trăng lưỡi liềm trắng tinh nhắm thẳng đầu con linh xà chém tới, kiếm quang mang theo sức mạnh hủy diệt tất cả sự sống, hung hăng chém vào cái đầu rắn chắc của linh xà. Nhưng kiếm quang vừa chạm vào đầu linh xà đã vỡ tan tành, toàn thân linh xà được bao phủ bởi lớp vảy rậm rạp, khiến lực phòng ngự của chúng vô cùng mạnh mẽ. Các đòn tấn công thông thường không thể nào phá vỡ được lớp phòng ngự đó. "Con người này muốn cản chúng ta, lão tam, ngươi đi đi, ta ở đây cản hắn." Một con linh xà nói, con kia lập tức vặn vẹo thân hình to lớn hướng núi lửa phóng đi, đường đi gây ra động tĩnh cực lớn, đá vụn bị nghiền thành bột. "Đừng hòng." Liễu Băng khẽ kêu lên, cả người đột nhiên nhảy vọt lao về phía trước, thân thể tỏa ra một tầng băng sương, nơi nào nàng đi qua đều kết lên một lớp băng dày đặc. "Ngươi nghĩ chạy thoát ngay trước mắt ta sao?" Liễu Băng bất ngờ bị một chiếc đuôi rắn chắc đánh bay ra ngoài, thân thể nàng ngã mạnh xuống đất, chỉ trơ mắt nhìn con linh xà chui vào núi lửa. "Chết tiệt, chết tiệt." Liễu Băng khẽ rủa thầm, nàng áy náy vô cùng, tất cả đều do mình, tại mình cả, lần này thì xong rồi, Huyết Cương phải một mình đối mặt với ba con linh xà Nguyên Anh kỳ, dù hắn mạnh hơn nữa cũng sẽ gặp áp lực khó tưởng tượng. Trên bầu trời, tiếng nổ liên tiếp vang lên, toàn bộ mặt đất đều rung chuyển. Mạc lão và Cửu U Thôn thiên mãng đánh nhau bất phân thắng bại, nhưng nếu có người ngoài quan sát sẽ dễ dàng thấy được Mạc lão dần yếu thế, tinh thần ngày càng sa sút. Còn Cửu U Thôn thiên mãng thì khí thế càng lúc càng mạnh, càng lúc càng mạnh, gần như đã đạt tới đỉnh cao. Nếu cứ tiếp tục thế này, Mạc lão bại trận chỉ là chuyện sớm muộn. "Mấy tên tiểu tử kia còn chưa xong sao? Cứ thế này thì bộ xương già này của lão đầu tử không trụ nổi mất." Mạc lão lau máu nơi khóe miệng, thấp giọng lẩm bẩm, con Cửu U Thôn thiên mãng này rõ ràng đã công tham tạo hóa, cho dù có thêm hai tu sĩ Nguyên Anh kỳ đến cũng chưa chắc có thể bắt được nó. Bây giờ ông chỉ cố gắng cầm cự thôi, sớm muộn cũng có lúc ông không chịu được nữa. "Xem ra lão già kia sắp không chống nổi, tình huống của tên bên trong cũng chẳng lạc quan gì, đám gia hỏa này sắp đoàn diệt tới nơi rồi." "Hơn nữa động tĩnh ở đây đã bị chú ý đến, không quá nửa canh giờ nữa sẽ có ba con yêu thú Hóa Thần cảnh đến, đến lúc đó chính là thời khắc ta ra tay." "Tậc tậc tậc." Thái Nguyên nằm trên tảng đá lớn, rơi vào trầm tư, đến lúc đó tất cả mọi người rơi vào tuyệt vọng, sau đó mình sẽ dứt khoát đứng chắn trước mặt mọi người, tay phải ôm Liễu Băng, tậc tậc tậc, một chuỗi thao tác như vậy, hỏi có ai không mờ mịt cho được. Đến cả mình còn phải mờ mịt chứ. "Liễu Băng, tiện nhân này, ngươi chạy đi đâu rồi? Mau cút về bảo vệ ta, quay lại đây bảo vệ ta mau." Lúc này, tiếng chó sủa làm hắn thoát khỏi dòng suy nghĩ, kéo về thực tại. Thái Nguyên nhíu mày nhìn, chỉ thấy Vương cẩu vừa đánh lui linh xà xung quanh, vừa tức giận mắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận