Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 2998: Con đường vô địch - mưu đồ bí mật 13

"Tam công tử Thiên Tước tộc chỉ có chút thực lực ấy thôi sao? Chỉ có thế này thôi?" Tần Phong nhìn Trương Phong không ngừng lùi lại dưới đao của mình, cười lạnh nói. Từng đạo đao khí chém ra khiến vết thương trên thân Trương Phong ngày càng nhiều. Điều này làm cho Lạc Dao Sương Nhi ôm trong lòng lo lắng, nội tâm tràn ngập sát ý, hận không thể lập tức xông lên đem Tần Phong kia băm thành ngàn mảnh. Tần Phong này sao dám, sao dám chứ. "Tần Phong, ngươi quá ngông cuồng, quá kiêu ngạo rồi." Trương Phong tức giận gầm lên một tiếng, trường thương trong tay xoay chuyển, một thương trực tiếp ép lui Tần Phong, lập tức đạo thương ảnh trước mắt Tần Phong hóa thành tàn ảnh không ngừng hiện ra. Trong lúc nhất thời, Tần Phong vốn ở thế thượng phong lại bị áp chế trong thời gian ngắn, dày đặc thương ảnh ép hắn khó thở. "Chỉ vậy đã loạn rồi sao?" Tần Phong liên tục lùi lại, thỉnh thoảng vung trường đao cản một chút. Hắn cứ vậy nhìn tiên lực trong cơ thể Trương Phong không ngừng tiêu hao, đợi tiêu hao đến mức nhất định, mình phản công liền có thể giết. "Lần này đi ra, không để tên nào của trúc nhân tộc sống sót." Nhìn thấy vẻ đắc ý của Tần Phong, Trương Phong tùy ý lên tiếng. Trúc nhân tộc chỉ là tiểu tộc quần chiếm một phương tinh hệ mà thôi, chỉ cần mình nói một câu, ngày thứ hai trúc nhân tộc liền hoàn toàn biến mất ở Ma vực. Còn những tinh vực khác có trúc nhân tộc đóng quân hay không thì hắn không biết. "Ngươi tự tìm cái chết." Nghe Trương Phong nói vậy, Tần Phong nhất thời nóng nảy, trúc nhân tộc chính là cấm kỵ của mình, ai dám nhắc tới thì người đó chết. "Cuối cùng ta cũng tính ra được thế lực của ngươi, không tệ." Trương Phong khẽ nghiêng mình tránh đao khí của Tần Phong, thản nhiên nói, ngay sau đó trường thương trong tay lập tức biến mất, toàn thân nhanh chóng lớn lên. Kèm theo đó là một con cầm lớn vung cánh, hai mắt con cầm còn lớn hơn cả Tần Phong. Cánh của nó đủ mọi màu sắc, trông vô cùng xinh đẹp, khi ánh mặt trời chiếu vào càng tỏa ra màu sắc mê người. Một đôi móng vuốt sắc như dao, dưới ánh mặt trời tản ra từng đợt hàn quang. Mặt trời rõ ràng đang ở trên đỉnh đầu, nhưng lúc này Tần Phong không cảm thấy chút ấm áp nào, thậm chí còn hơi lạnh, một loại lạnh thấu xương, lạnh đến mức hắn không nhịn được rùng mình. "Đây là chân thân của Thiên Tước tộc sao? À, có chút ý tứ." Hai mắt Tần Phong lóe lên vẻ khác lạ, tay cầm trường đao không kìm được mà nắm chặt. Thân hình cao lớn như vậy đối với hắn mà nói không những không có chút kinh sợ nào, mà ngược lại trong mắt hắn toàn sơ hở. Trong tích tắc, Tần Phong lập tức động thủ, vô số đao khí tùy ý chém ra, từng đợt đao khí còn chưa đến gần Trương Phong đã bị khí lưu quanh thân hắn đánh tan, căn bản không thể tới gần. "Kíu ~" Trương Phong gầm lên một tiếng, một cỗ khí tức kinh khủng hội tụ lại. "Không tốt, huyết mạch thần thông của Thiên Tước tộc, Hư Vô Thôn Viêm." Cảm nhận được khí tức đáng sợ này, sắc mặt Tần Phong biến đổi. Huyết mạch thần thông của Thiên Tước tộc, Hư Vô Thôn Viêm, thứ có danh xưng là có thể đốt cháy cả hư không. Dù hắn có khả năng ngăn cản thì cũng không dễ chịu gì, cho nên không thể đón đỡ. Trong tích tắc, thân ảnh Tần Phong hóa thành một đạo đao khí cực tốc bỏ chạy, trong chớp mắt đã biến mất trong không khí. "Ngươi có thể chạy đi đâu?" Trong hai mắt to lớn của Trương Phong lóe lên tia khinh thường, không phải thứ gì cũng có thể tránh được. Trương Phong gần như không do dự chút nào mà đột nhiên phun ra một luồng khí vào hư không phía sau, chỉ thấy một đạo hào quang đen tím xuyên thủng hư không phía trước, chui vào hư không sâu hơn. Phàm là nơi mà Hư Vô Thôn Viêm đi qua, hư không đều bị đốt thành hư vô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận