Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 3263: Con đường vô địch - quyết chiến 22

"Ta là con hoang được chủ thượng nhặt về, không có chủ thượng chu đáo bồi dưỡng thì đã không có ta của hiện tại." Ma Thương càng nói giọng càng nghẹn ngào. Từng là Ma Tôn vô song cuối cùng vẫn phải đi đến cuối con đường sinh mệnh. Thái Cổ Nhân Hoàng, một tảng đá lớn đè nặng trái tim vô số Thái Ất Kim Tiên, vĩnh viễn không thể dời đi. Bốn chữ Thái Cổ Nhân Hoàng liền đại biểu cho tất cả. "Ai, già rồi già rồi, ngủ một lát đã." Lão nhân kéo tấm thảm tím bên cạnh đắp lên người rồi nhắm mắt chìm vào giấc ngủ say, còn Ma Thương thì chậm rãi đứng dậy sắc mặt phức tạp nhìn lão nhân. Từng là Ma Tôn ngông nghênh không xem ai ra gì cuối cùng cũng phải đi đến mạt lộ, sinh mệnh của hắn rốt cuộc cũng đi đến hồi kết. Thì ra...Thái Ất Kim Tiên cũng có thể chết sao? "Chủ thượng, ta sẽ luôn bảo vệ ngài, mãi mãi." Ma Thương thầm thì, rồi đặt mông ngồi xuống bên cạnh vương tọa nhẹ nhàng nhắm mắt. Khóe miệng lão nhân thì bất giác nhếch lên một tia cười. Có câu nói này là đủ rồi. Hắn chinh chiến cả đời, tuổi già vẫn có người bên cạnh, vậy là đủ rồi. Rất nhiều Thái Ất Kim Tiên cao cao tại thượng khi tuổi già, ngay cả một người để mở miệng cũng không có, Thái Ất Kim Tiên là Cô độc, thật sự là Cô độc. Còn hắn thật may mắn, cho dù đã đến hồi kết của sinh mệnh, vẫn có người bên cạnh, có một gia hỏa tuyệt đối tr·u·ng thành nguyện ý ở bên cạnh lão nhân này. Mà lúc này toàn bộ chiến đấu ở Bắc châu cũng dần hạ màn kết thúc, những kẻ đạo tâm tan vỡ này căn bản không phải đối thủ của những kẻ kia, từng tên đều giống như h·e·o c·h·ó bị t·à·n s·á·t. Từng người từng người chết đi, hoàn toàn không có chút sức ngăn cản. "Ha ha ha, Thái Ất Huyền Tiên, đây chính là lực lượng của Thái Ất Huyền Tiên sao? Quả nhiên cường đại, ta cảm giác chỉ một bàn tay ta cũng có thể đập nát toàn bộ Bắc châu." Có đệ tử c·ấ·m Hư ha hả cười nói, diện tích toàn bộ Bắc châu rất lớn, bên trên đó còn có những cấm chế cực kỳ cường đại, dù sao khu vực tr·u·ng tâm này do các đại năng vạn tộc chung tay tạo thành. Không hề dễ dàng để p·h·á hủy như vậy. Nhưng nếu vị đệ tử này đã nói vậy, thì chắc là thật rồi. "Lực lượng của Thái Ất Huyền Tiên quả thực mênh mông vô tận, ta cảm thấy ta có thể thổi c·h·ết bản thân mình trước kia." "Quả nhiên, chênh lệch một đại cảnh giới rõ ràng như vậy, trách sao trong lịch sử chưa từng có thiên kiêu nào vượt đại cảnh giới mà chiến thắng, cho dù Thái Cổ Nhân Hoàng cũng chỉ là giữ thế bất bại mà thôi." Có đệ tử c·ấ·m Hư tiếc nuối nói, một cảnh giới một tầng, chênh lệch một đại cảnh giới còn giống như khoảng cách khó mà vượt qua. Mà Thái Cổ Nhân Hoàng để lại vô số truyền kỳ làm cho vạn tộc Tinh Hà Hoàn Vũ phải r·u·n rẩy cũng từng chỉ là giữ thế bất bại mà thôi. Với tư chất Chân Tiên mà có thể đ·ộ·c chiến Thái Ất Huyền Tiên bất bại, trận chiến đó đã làm r·u·ng động toàn bộ Tinh Hà Hoàn Vũ, nhưng yêu nghiệt như Thái Cổ Nhân Hoàng cũng không thực hiện được kỳ tích vượt đại cảnh giới c·h·é·m đ·ị·c·h. Thái Cổ Nhân Hoàng còn không làm được, bọn họ lại càng không thể. Mà tiếng phản kháng ở phía dưới ngày càng nhỏ đi, phạm vi chiến đấu bị liên lụy cũng ngày càng thu hẹp. Bởi vì đám thiên kiêu kia về cơ bản đều sắp bị g·iết sạch rồi. Lúc trước có lẽ còn chút sức cản, nhưng từ khi đám người này đạo tâm tan tác thì lại càng không còn chút sức cản nào, một chút sức chiến đấu cũng không còn. Việc này làm cho bọn họ càng g·iết càng không thấy có chút cảm giác thành tựu nào. Dù sao những thứ như h·e·o c·h·ó thì làm sao có thể tạo cho bọn họ chút cảm giác thành tựu gì được chứ? Bất quá bọn họ vẫn không hề keo kiệt, đã nói một tên cũng không để lại thì tức là một tên cũng không để lại, kiên quyết quán triệt lý niệm của Diệp Lâm. "Ma quỷ, các ngươi đều là ma quỷ, nếu không cho chúng ta đường sống, thì cùng nhau c·h·ế·t đi, cùng c·h·ế·t đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận